|
19:57
LTS: Đang có nhiều ý kiến bình luận về kế
hoạch thành lập công ty mua bán nợ xấu từ các ngân hàng thương mại của ngân
hàng Nhà nước, đặc biệt là đề xuất mang tính cụ thể hoá của TS Nguyễn Đại
Lai, phó giám đốc trung tâm Thông tin tín dụng của ngân hàng Nhà nước; nguyên
vụ phó vụ Chiến lược phát triển ngân hàng thuộc ngân hàng Nhà nước. Nhiều
chuyên gia tài chính cho rằng xử lý nợ xấu là việc cần phải làm để khơi thông
tín dụng cho nền kinh tế trong lúc này nhưng xử lý, mua bán như thế nào lại
là câu chuyện của thị trường với những quy luật giá cả thị trường. Dưới góc
nhìn này, Sài Gòn Tiếp Thị xin giới thiệu bình luận của chuyên gia tài chính
Lê Trọng Nhi với hy vọng có thể tìm kiếm những gợi mở cho bài toán xử lý nợ
xấu.
Đề
xuất mua nợ xấu với giá bằng 100% nợ gốc và 50% lãi:
Phiên
bản “lời tôi hưởng, lỗ dân chịu”
Một trong những trọng tâm chính trong đề xuất
của TS Nguyễn Đại Lai, theo cách hiểu của tôi, là “cứu ngân hàng” bằng giá ưu
ái nhất có thể và người đóng thuế cam chịu nhiều nhất có thể (chứ không phải
là mua nợ theo giá thị trường theo nguyên tắc hàng xấu - giá rẻ – PV).
Đề xuất quá ưu ái
TS
Nguyễn Đại Lai đề nghị Chính phủ nên thực hiện chính sách mua nợ đơn giản.
Theo đó, tất cả ngân hàng (chủ nợ) được nhận lại 100% các khoản nợ đã cho vay
và 50% khoản nợ lãi gồm lãi trễ và lãi phạt gộp lại, và nếu với lý do nào đó
ngân hàng không đồng ý nhận 50% nợ lãi thì từ từ Chính phủ sẽ trả đủ… 100%.
Trong
tất cả các thương vụ mua bán nợ xấu mà tôi đã trực tiếp và gián tiếp tham gia
trong thị trường nợ thứ cấp quốc tế, và đặc biệt với những khoản nợ xấu của
Việt Nam từ cuối năm 1993 đến nay, chưa có một thương vụ nào được giao dịch
(chủ nợ bán hoặc người đầu tư mua hoặc con nợ mua) với mức ưu ái hoàn hảo
100% nợ gốc và cũng chưa có mức cứng hấp dẫn hiển nhiên 50% nợ lãi gộp. Vì
vậy, nếu là chủ nợ hiện nay, tôi rất hoan hỉ đồng ý 100% với chính sách vô
cùng tiện và lợi này. Nhưng, tôi lại là công dân đang đóng thuế.
Cách làm… mầu nhiệm
TS
Nguyễn Đại Lai đề xuất một quy trình thực hiện cũng rất mầu nhiệm vì đơn giản
và dễ thực hiện!
Theo
quy trình này thì chủ nợ cũ (ngân hàng) hoàn toàn thụ động như không có việc
gì xảy ra. Chủ nợ mới (Chính phủ – Nhà nước) cũng gần như thụ động nhưng vẫn
là ở vị trí xin và cho. Con nợ (tất cả doanh nghiệp đang có nợ xấu và nợ gần
xấu) náo động ngược xuôi mười phương tám hướng để xin, chờ được cho “phiếu”
mua nợ để xoá nợ. Một quy trình mà chủ nợ mới (rốt lại là đại diện cho người
đóng thuế) không trực tiếp đàm phán với chủ nợ cũ mà chỉ biết qua các con nợ
thì đúng là một quy trình mầu nhiệm của... đức tin!
“Tính toán gần đúng” với sai số 200 – 300%
TS
Nguyễn Đại Lai đưa ra một mô thức nguồn và hoàn vốn mà ông gọi là “tính toán
gần đúng” với những con số tổng nợ, nợ xấu, con nợ doanh nghiệp, mức lãi
suất, số ngày quá hạn, nhóm nợ giáp ranh, nguồn mua, thời hạn ôm giữ nợ xấu
và thu hồi vốn, nguồn thu ngân sách… Theo “tính toán gần đúng” này thì hệ số
nợ xấu của khối doanh nghiệp là 3,4%, vì vậy chỉ cần 50.122,8 tỉ đồng từ việc
các ngân hàng thương mại (kể cả các ngân hàng với những khoản nợ xấu lớn…)
đang dư tiền mua trái phiếu chính phủ làm nguồn để “mua nợ cứu doanh nghiệp”
và “sẽ thu hồi vốn quá đơn giản sau bình quân 2,5 năm”.
Chiều
ngày 7.6.2012, chỉ ba ngày sau khi TS Lai đưa ra đề xuất này, thống đốc
Nguyễn Văn Bình đã nói trước Quốc hội: “Nợ xấu của hệ thống, theo đánh giá
của ngân hàng Nhà nước, tính chung trong toàn hệ thống tăng từ mức 6% toàn hệ
thống đến mức 10% toàn hệ thống”. Trung tâm Thông tin tín dụng là đơn vị trực
thuộc ngân hàng Nhà nước, nơi bám sát thống kê nợ và nợ xấu của hệ thống ngân
hàng, thế mà mô thức “tính toán gần đúng” của TS Lai – người lãnh đạo trung
tâm này – lại có sai số gần 200% so với hệ số nợ xấu “trước đây” mà thống đốc
Bình đã công bố và gần 300% so với con số mới vừa được ông này thừa nhận. Đặt
mức sai số về nợ xấu này bên cạnh dự tính sẽ thu hồi vốn “sau bình quân 2,5
năm”, sẽ hình dung được mức sai số của dự tính này.
Và
cũng theo đề án của TS Nguyễn Đại Lai, kho bạc nhà nước sẽ tạm thời đóng vai
một ngân hàng thương mại cho các doanh nghiệp (con nợ xấu) vay và sau hai năm
rưỡi hoặc ba năm lại đóng vai trò ngân hàng thương mại đi đòi nợ từ các doanh
nghiệp (con nợ tốt?). Như vậy, từng sở kế hoạch và đầu tư hoặc từng kho bạc
nhà nước phải bảo đảm sau thời gian ấy sẽ “thu hồi vốn quá đơn giản”?
Trong
đề xuất của mình, TS Nguyễn Đại Lai khẳng định “Chính phủ không những không
mất gì mà còn thu được lãi hơn 1.000 tỉ đồng sau 2,5 năm…” nhưng theo tôi,
phương án “100%” và “50%” là phiên bản “lời thì tôi (ngân hàng thương mại
hoặc những nhóm doanh nghiệp) hưởng, lỗ thì dân (người đóng thuế) chịu. Trên
thực tế, có một chính bản khác tốt hơn, thu ngân sách nhiều hơn, được lòng
dân hơn và đàng hoàng hơn nhiều lần: ai làm nấy chịu, mua bán nợ là nghiệp vụ
bình thường nhưng cần mua – bán nó theo chính giá thị trường!
SGTT
|
Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét