Cái mà ai
cũng biết nhưng ít người thấy
Cập
nhật lúc 09:01
Sự
tồn tại của trí thức "rởm cao cấp" một phần là do cá nhân không
được dạy dỗ đến nơi đến chốn về đạo làm người, phần khác còn do sự thiếu
trách nhiệm.
Một bệnh nhân nữ bị đau răng gặp bác sĩ nha khoa, “ào ác ĩ,
em au ong ồm”.
Bác sĩ: “Hiểu rồi, bà đau trong mồm hả, hàm trên hay hàm
dưới”, bệnh nhân “àm ưới”.
Sau khi chữa xong, bệnh nhân nói: “cảm ơn bác sĩ, em
phải trả bao nhiêu tiền”?
Bác sĩ: “bà nói gì tôi không hiểu?”.
Bệnh nhân cho bốn ngón tay bành mồm ra rồi nói: “em ải ả ao
yêu iền?”, bác sĩ: “ồ không nhiều, chỉ 350 nghàn đồng thôi”.
Câu chuyện hài châm biếm những người quá quen với sự khập
khiễng dù không có thật, nhưng lại phản ánh sự thật. Trong cuộc sống, khi dùng
đồ rởm nhiều đến mức thành thói quen, người ta quên mất cách dùng đồ thật.
Có lẽ vì thế, chuyện đích thân ông Hiệu trưởng Đại
học Ngoại Thương ký văn bản “tố cáo” một giảng viên trường này khiến dư
luận hơi giật mình.
Chuyện thường ngày ở huyện, nhất là “huyện Giáo Dục” việc
gì phải làm to như vậy?
Tháng 5/2010 trường Đại học Ngoại Thương được phong tặng
danh hiệu Anh hùng lao động thời kỳ đổi
mới. Đây được coi là một cơ sở đào tạo Đại học có uy tín, một
mô hình tốt về xã hội hoá giáo dục…
Không lâu sau đó, chuyện đấu đá nội bộ bắt đầu xuất hiện mà
điển hình là đơn thư nặc danh liên quan đến vấn đề tài chính, đặc biệt là
liên quan đến ứng viên chức Hiệu trưởng.
Tháng 8/2012, tại Hội nghị cán bộ chủ chốt mở rộng, kết quả
giới thiệu chức danh Hiệu trưởng, TS Đào Thị Thu Giang, Phó hiệu trưởng được
77 % phiếu tín nhiệm.
Tất cả các ứng viên khác, trong đó có 3 Phó hiệu trưởng chỉ
đạt được mức tín nhiệm từ 22-40% (Dân trí).
Tuy nhiên sau gần 3 năm từ ngày bà Giang được 77% phiếu tín
nhiệm, Hiệu trưởng trường này vẫn là GS. Hoàng Văn Châu.
Và phải mãi đến ngày hôm qua, 6/5/2014, Đại
học Ngoại thương mới có Hiệu trưởng thay thế. Ông này,
là cán bộ được điều về từ Bộ Giáo dục.
Như thế, ông Châu tại vị hai nhiệm kỳ
kéo dài tới 10 năm, vậy tám năm qua ông làm gì mà chỉ đến khi sắp nghỉ hưu
ông mới chịu công khai cái “em sâu làm rầu nồi canh thơm phức của trường
mình”? Phải chăng ông muốn cái hương vị “nồi canh” mà ông mở nắp là dành cho
người “kế vị” ông?
Xin nêu một vài sự kiện liên quan đến ba
Đại học thuộc vào hàng danh tiếng nhất cả nước là Bách Khoa Hà Nội, Kinh tế
Quốc dân và Ngoại Thương: Đại học Bách Khoa có hai vụ lùm xùm về đạo văn
(ông Nguyễn Cảnh Lương, ông Trần Văn Tớp) khiến Ban cán sự Đảng Bộ GD-ĐT
quyết định không đồng ý bổ nhiệm ông Trần Văn Tớp vào vị trí hiệu trưởng Đại
học Bách Khoa.
Đại học Kinh tế Quốc dân có ông
Hoàng Xuân Quế, Phó Viện trưởng Viện Ngân hàng - Tài chính, đã sao chép tới
30% nội dung luận án tiến sĩ của ông Mai Thanh Quế khiến Bộ GD&ĐT phải
thu hồi bằng tiến sĩ của ông này.
Nếu đem so sánh thì vụ việc của giảng
viên Nguyễn Huyền Minh ở Đại học Ngoại Thương cũng chẳng có gì đặc biệt.
Có chăng là thời điểm và cái cách mà lãnh đạo trường này công bố mà thôi.
Những trường thuộc vào loại uy tín nhất “làng đại học” Việt
Nam còn như vậy thì các trường kiểu “xã hội hóa” như Đại học Hoa Sen,
Hùng Vương, Chu Văn An, Lương Thế Vinh… còn lắm chuyện để nói.
Không có gì là quá khi nói ngôi nhà Giáo
dục bị dột từ trên nóc. Không nhắc lại những chủ trương hay dự kiến chủ
trương “giời ơi” như cộng điểm cho mẹ Việt Nam anh hùng, hay 34 nghìn tỷ cho
sách giáo khoa. Xin đề cập đến bộ phận có nghĩa vụ phải công tâm nhất Bộ này
là Thanh tra.
Có người tố cáo hiệu phó một trường đại
học tư thục trên địa bàn Hưng Yên sử dụng bằng tiến sĩ “rởm”. Tổ chức
nước ngoài bán bằng cho vị hiệu phó này là Liên minh các viện hàn lâm quốc tế
của Nga (MMC). Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao trong một bài báo đã xác nhận
MMC là cơ sở sản xuất bằng tiến sĩ rởm. [3]
Thanh tra Bộ GD&ĐT sau nhiều tháng xác minh đã kết luận
rằng người tố cáo sai, bằng tiến sĩ của vị hiệu phó này không phải là
bằng “rởm” (kết luận thanh tra số 1147/KL-TTr).
Khi bị truyền thông vạch rõ kết luận của
Thanh tra Bộ có nhiều sai sót đến mức đáng ngờ, một vị Thứ trưởng Bộ GD&ĐT
phải vào cuộc thẩm định lại, kết luận của Bộ mà vị Thứ trưởng này ký ghi rõ
“chưa đủ cơ sở công nhận (bằng do MMC cấp cho vị hiệu phó nọ) tương đương văn
bằng tiến sĩ trong hệ thống văn bằng của Việt Nam” (kết luận số 816/KL-BGDĐT).
Tuy nhiên dù đã kết luận bằng tiến sĩ
của vị hiệu phó này không được công nhận tại Việt Nam, nghĩa là không đủ tư
cách làm hiệu phó một trường đại học nhưng Bộ GD&ĐT lại giữ “quyền im
lặng” trong việc bắt buộc người này phải thôi chức hiệu phó.
Tương tự, khi một kỹ sư mạo nhận học vị
thạc sĩ bị tố cáo, Thanh tra Bộ GD&ĐT lại cho rằng người dân tố cáo sai,
vị kỹ sư nọ đúng là thạc sĩ. Chỉ đến khi ông Thứ trưởng vào cuộc thì ông
“thạc sĩ” nọ mới chịu trở về đúng “vị trí” kỹ sư của mình.
Vừa qua Học viện Chính trị khu vực III
thuộc học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh quyết định “thu
hồi bằng Cao cấp Lý luận Chính trị của học viên Huỳnh Ngọc Tục- Tỉnh
uỷ viên, Giám đốc Sở Công Thương Gia Lai”.
Lý do vì ông này sử dụng bằng tốt nghiệp
cấp 3 “rởm” (hệ bổ túc văn hóa) để thi vào hệ tại chức Đại học Luật. Cả
hai quyết định kỷ luật mà ông này phải nhận từ Tỉnh Ủy và UBND tỉnh Gia Lai
đều là “cảnh cáo”! [2]
Vấn đề là vì sao cái sự “rởm” về bằng
cấp lại trở nên “phổ cập” như vậy?
Có phải là do không có chế tài nào đủ
mạnh để răn đe, hay tại chẳng có ai dại gì mà động vào tổ kiến lửa?
“Khi những vị cán bộ có chức quyền dùng
bằng giả không bị pháp luật trừng trị mà còn “trèo cao” hơn đến độ không ít
vị còn được phong các chức vị quan trọng trong cơ quan Nhà nước” [3] thì có
nghĩa là rút dây động … “chức vị quan trọng”, rút làm sao được!
Có ý kiến cho rằng, việc sử dụng bằng
“rởm” hoặc mạo nhận trình độ của khá nhiều cán bộ, công chức, giáo viên… chưa
gây nên hậu quả nghiêm trọng nên không cần xử lý hình sự.
Cách ngụy biện này rất “hợp lòng người”
vì các “trí rởm” này đông lắm, có thể dễ dàng tìm thấy từ cấp xã, phường đến
cấp tỉnh, bộ.
Một bài viết trên Tuanvietnam.vietnamnet.vn ngày 23/7/2013 có
đoạn: “Còn nhớ chuyện bằng ngoại rởm của ông phó bí thư tỉnh và ông thứ
trưởng nọ đã bị dư luận phanh phui, song cuối cùng thì "hòa cả
làng". Ông phó bí thư không làm ở tỉnh thì về làm phó bí thư Ban cán sự,
ông thứ trưởng thì "hạ cánh an toàn".
Vị Thứ trưởng mà bài báo đề cập là nói về ông C.M.Q. bên Bộ
Y Tế, còn ông Phó bí thư tỉnh ủy là lãnh đạo tỉnh Y.B.
Báo Baovephapluat.vn cơ quan của Viện Kiểm sát nhân dân tối
cao ngày 5/9/2013 viết: “Năm 2001, Bộ Giáo dục và Đào tạo làm một cuộc rà
soát lại trình độ học vấn của các cán bộ, nhân viên đang làm việc trong bộ
máy công vụ nước ta đã phát hiện ra hơn 10.000 trường hợp sử dụng bằng giả.
Đáng tiếc con số này không được công bố rộng rãi và cũng không có một trường
hợp nào bị xử lý. [3]
Bài báo trên đưa ra kết luận: “Trong khi đó, những người có
tài, được đào tạo có bài bản ở thế giới thì ngại về công tác trong nước vì sợ
bị đổ vấy với không ít vị Giáo sư, Tiến sĩ, Thạc sĩ rởm đang giữ các trọng
trách ở nhiều lĩnh vực”.
Nếu tiến hành một đợt kiểm tra nữa bắt đầu từ năm 2015, có
bao nhiêu vạn bằng giả sẽ được phát hiện?
Khi lãnh đạo cấp viện, Hiệu trưởng các trường Cao đẳng, Đại
học sử dụng bằng tiến sĩ “rởm” thì hậu quả đi kèm là hàng nghìn bằng cử nhân
mà những người này ký (với học vị tiến sĩ viết trước tên) sẽ không có giá trị
pháp lý. Dưới góc nhìn của pháp luật, hậu quả này là nghiêm trọng hay không
nghiêm trọng?
Việc giảng viên Nguyễn Huyền Minh của Đại học Ngoại
Thương xin nghỉ việc và nói sẽ bồi hoàn kinh phí đào tạo là một quyết định cá
nhân đúng đắn, dù muộn cũng vẫn đáng khích lệ, còn hơn vị Phó Giáo sư của Đại
học kinh tế Quốc dân quyết định kiện Bộ trưởng Bộ GD&ĐT ra tòa.
Chuyện những cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, mạo nhận học vị
hoặc dùng bằng “rởm” làm việc trong các cơ quan nhà nước, tổ chức đoàn thể
dân sự, kể cả các trường Cao đẳng, Đại học không còn là vấn đề thời sự. Người
dân và truyền thông không còn dành sự chú ý đặc biệt cho các loại “rởm” này
vì nói mãi vẫn thế, hơi đâu mà nói tiếp!
Sự tồn tại của loại trí thức “rởm cao cấp” này một phần là
do cá nhân không được dạy dỗ đến nơi đến chốn về đạo làm người, phần khác còn
do sự thiếu trách nhiệm, nếu không gọi là tiếp tay của một số bộ phận có chức
năng quản lý nhà nước.
Nghe tiếng gà gáy giữa trưa, cháu hỏi ông: “ông ơi, gà gáy
để làm gì”, trả lời “để đánh thức mọi người”, hỏi “ban ngày, mọi người đều
thức, sao lại cần đánh thức”, trả lời “vì ban ngày vẫn có người đang ngủ”,
hỏi tiếp “sao lại có người ngủ ngày”, trả lời “vì họ thuộc vào 30%”, “thế 30%
là cái gì hả ông?”, “là cái mà ai cũng biết nhưng ít ai thấy”…
Khi đã quen sống với “trí thức rởm”, nếu có ai đó tố cáo
“trí rởm” thì dù họ có là “trí thức thật” người ta vẫn ngỡ ngàng bán tín, bán
nghi./.
Tài liệu tham khảo:
[2] http://vtc.vn/thu-hoi-bang-cao-cap-chinh-tri-giam-doc-so-tien-than-bang-bang-gia.7.539003.htm
[3] http://baobaovephapluat.vn/van-hoa-xa-hoi/phong-su-xa-hoi/201309/lay-lan-can-benh-bang-gia-te-nan-lam-bang-hoai-xa-hoi-2268814/
(Theo
Giáo Dục VN) XUÂN DƯƠNG
|
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét