Thành tích xuất gạo trong
chuỗi “bóc lột nông dân”
Cập nhật lúc 08:00
(Thị trường) - Những Tổng công ty lương
thực đang phát triển theo cơ chế độc quyền kép, là rào cản các DN tư nhân
tham gia vào thị trường lúa gạo VN.
Nguyên Phó Thủ tướng Nguyễn Công Tạn
nêu quan điểm, "Câu chuyện nông dân được mùa mất giá, được giá mất mùa
vẫn là bài toán khó. Để người nông dân sống được và có lãi trên mảnh ruộng
của mình thì ngoài những chính sách hỗ trợ người nông dân, cần phải xóa bỏ sự
độc quyền xuất nhập khẩu, độc quyền phân phối của các doanh nghiệp nhà
nước".
Quy trình hoàn hảo để "ép
giá" nông dân
Trong khoảng 30 năm đổi mới tình hình
sản xuất nông nghiệp có bước chuyển biến đáng khích lệ, đời sống người dân có
cải thiện. Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, hiệu quả sản xuất suy giảm, đời
sống nông dân nhiều nơi khó khăn hơn. Ngay tại khu vực Đồng bằng Sông Hồng,
người trồng lúa cũng không có lãi, sự tích lũy phụ thuộc vào người thân đi
làm xa gửi về.
Nếu so sánh doanh thu trên 1ha đất
trồng nông nghiệp, cây lúa được đánh giá là đem lại hiệu quả thấp nhất. Doanh
thu của lúa được khoảng 60 triệu/ha/năm, lãi suất khoảng 20%, tức là người
nông dân chỉ được lãi khoảng 12 triệu/ha/năm. Trong khi đó, cafe được cho là
cây trồng đem lại doanh thu cao nhất khoảng 200 triệu/ha/năm, lãi suất đạt
50% (lợi nhuận khoảng 100 triệu/ha/năm).
Vậy đâu là nguyên nhân của thực trạng
này? Đầu tiên, phải xét đến các yếu tố đầu vào của việc sản xuất lúa gạo.
Về đầu vào, giá giống, phân bón, nhất
là giá thuê nhân công ngày càng tăng. Ngoài ra, mọi rủi ro về thời tiết, khí
hậu... ảnh hưởng tới mùa vụ, người trồng lúa đều phải tự gánh chịu.
Làm ra hạt gạo đã nhọc nhằn, rủi ro như
vậy, việc tiêu thụ thì sao? Lâu nay, Việt
Nhà xuất khẩu gạo bán với giá rẻ, đồng
nghĩa với việc thu mua của nông dân với giá rẻ. Nông dân không được hỗ trợ
công nghệ sau thu hoạch, thương lái ép giá thế nào đều phải bán, nếu không
muốn... cho vịt ăn. Hậu quả dễ thấy là người nông dân bị ép giá vô lối, không
sống được dù đã cày cuốc vất vả trên mảnh ruộng của mình.
Độc quyền + lợi ích nhóm = Khuyết tật
lớn nhất?
Đến đây, câu hỏi tiếp theo phải đặt ra
là, tại sao tình trạng xuất khẩu giá rẻ bằng cách thu mua lúa gạo giá rẻ, ép
chết người nông dân có thể tồn tại? Chắc chắn không phải là... lỗi của người
nông dân, ham năng suất bỏ qua chất lượng, khiến sản phẩm làm ra chỉ có thể
tiêu thụ ở những thị trường thấp cấp.
Tôi nói như vậy là bởi lẽ, tháng 4/2014,
báo chí đã phản ánh thông tin, sau vụ thu hoạch lúa Nàng thơm Chợ Đào năm
2013-2014, người dân xã Mỹ Lệ, huyện Cần Đước (Long An) chỉ bán được khoảng
90 tấn, còn tồn kho khoảng trên 120 tấn không tiêu thụ được. Từ trường hợp
này có thể thấy, người nông dân dù có muốn trồng gạo chất lượng cao, nếu
không có đầu mối thu mua thì cũng chỉ còn biết khóc trên đống lúa gạo đặc sản
vừa thu hoạch.
Trong khi đó, các Tổng công ty lương
thực, nắm hầu hết thị phần xuất khẩu gạo của Việt
Hiệp hội Lương thực Việt Nam (VFA) có
quá nhiều quyền trong việc đề xuất chính sách, song lại hoạt động như một doanh
nghiệp nhà nước, làm việc phân phối xuất khẩu gạo. Hiệp hội không có sự tham
gia của doanh nghiệp tư nhân, cũng không quan tâm đến nông dân mà thay vào đó
là bảo vệ quyền lợi của các doanh nghiệp xuất khẩu.
Như vậy, coi như hai Tổng công ty lương
thực I và II độc quyền thu mua, Hiệp hội lương thực lại độc quyền phân phối
quota xuất khẩu. Ngay cả hợp đồng lúa gạo của nhà nước cũng phải qua tay các
đơn vị này, người nông dân không có được cơ hội, tiếp cận với đối tác, doanh
nghiệp khác để tạo sự cạnh tranh về giá cả. Hệ quả là lợi ích tạo ra đều về
hết tay các đơn vị này, thua thiệt người nông dân phải gánh là đương nhiên.
Tất nhiên, ở đây không thể loại trừ yếu tố lợi ích nhóm.
Để cứu người nông dân phải...
Từ những phân tích trên, có thể nhận
thấy, để người nông dân trồng lúa gạo có thể làm giầu được bằng việc trồng
lúa gạo, không thể để tiếp tục tồn tại tình trạng độc quyền thu mua và xuất
khẩu, dìm giá đẩy hết thua thiệt về phía người nông dân. Điều cần làm ngay là
phải có chính sách cải tổ hai Tổng công ty kinh doanh xuất nhập khẩu và Hiệp
hội Lương thực Việt
Vậy, cải tổ theo hướng nào? Thứ nhất: Các
doanh nghiệp nhà nước bắt buộc phải cổ phần hóa. Nhà nước không nên nắm cổ
phần chi phối, mở cửa cho doanh nghiệp tư nhân cùng tham gia.
Thứ hai, cho doanh nghiệp tư nhân tham
gia cùng kinh doanh xuất khẩu lúa gạo.
Thứ ba, Hiệp hội phải thu nạp tất cả
các đại diện doanh nghiệp nhà nước, tư nhân và đại diện người sản xuất lúa
gạo. Hiệp hội Lương thực Việt
Thứ tư, tham gia đấu giá để xuất nhập
khẩu công khai, minh bạch. Từ đó, xóa bỏ toàn bộ độc quyền kinh doanh xuất
nhập khẩu gạo của doanh nghiệp, đặc biệt là doanh nghiệp nhà nước, xóa bỏ độc
quyền phân phối hạn ngạch xuất khẩu của Hiệp hội lương thực.
Để làm được việc này không cần thời
gian, không cần tiền của mà chỉ cần thay đổi yếu tố con người và đổi mới thể
chế. Cần có một tổ chức độc lập, không chỉ có ngành công thương, nông nghiệp
mà cần phải có cả các chuyên gia nông nghiệp và chuyên gia kinh tế cùng tham
gia xây dựng đề án cụ thể.
Tôi xin nhấn mạnh, nếu còn tồn tại
doanh nghiệp nhà nước kiểu hai Tổng công ty lương thực I, II và kiểu hoạt
động mang tính nhà nước của Hiệp hội lương thực thì đó còn là rào cản cho
phát triển sản xuất lúa gạo hàng hóa.
Bởi vậy, chúng ta phải cải tổ triệt để
các doanh nghiệp nhà nước kinh doanh lúa gạo và Hiệp hội lương thực Việt Nam,
nhằm xóa bỏ mọi độc quyền và lợi ich nhóm trong kinh doanh tiêu thụ lúa gạo,
đảm bảo sản xuất hàng hóa lúa gạo của nước ta được vận hành theo chuẩn mực
của cơ chế thị trường, nâng cao chất lượng và sức cạnh tranh của sản xuất lúa
gạo hàng hóa, nâng cao hiệu quả xuất khẩu gạo của Việt Nam, tăng thêm thu
nhập cho nông dân trồng lúa.
(Theo
Đất Việt) Nguyễn Vũ ghi
Tựa
đề của Kinh Bắc
|
Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét