GS.Nguyễn Minh Thuyết: Cảnh báo thừa cử nhân từ năm 2004, nhưng không ai thèm nghe
Cập nhật lúc 15:30
GS.Nguyễn Minh Thuyết đã từng cảnh báo tình trạng thừa cử nhân đại học
tại nghị trường Quốc hội từ năm 2004, nhưng chẳng mấy người chú ý.
Thông tư
32/2015/TT-BGDĐT có hiệu lực từ 1/2/2016 quy định: Quy mô sinh viên chính quy
tối đa của cơ sở giáo dục đại học không quá 8.000 sinh viên đối với các cơ sở
giáo dục đại học thuộc khối ngành VI (khối ngành sức khỏe); không quá 5.000
sinh viên đối với các cơ sở giáo dục đại học thuộc khối ngành II (khối ngành
nghệ thuật); không quá 15.000 sinh viên đối với các cơ sở giáo dục đại học
thuộc khối ngành I, III, IV, V, và VII.
Quy định
này có gây ra xáo trộn trong hoạt động giáo dục và đào tạo không, và ảnh
hưởng của nó tới xã hội như thế nào? Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam đã có cuộc
trao đổi với GS.TS Nguyễn Minh Thuyết – nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa,
Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội.
Bộ Giáo dục
vẫn "nhẹ tay" khi giảm số lượng sinh viên đại học
Giáo sư có ủng
hộ việc Bộ Giáo dục và Đào tạo thu hẹp quy mô đào tạo đại học chính quy?
GS.Nguyễn Minh
Thuyết: Việc phát triển đại học theo xu hướng mở rộng quy mô mà ít chú ý tới
chất lượng đã khiến các chuyên gia giáo dục, báo chí và dư luận lên tiếng phê
bình rất mạnh trong những năm qua. Điều đặc biệt đáng suy nghĩ là hiện nay
mỗi năm có đến cả trăm nghìn cử nhân thất nghiệp.
Vì vậy,
tôi cho rằng việc Bộ Giáo dục và Đào tạo ra Thông tư 32 điều chỉnh tuyển sinh
đại học là hoàn toàn đúng đắn.
Thực ra
thì thông tư này chỉ cụ thể hóa quy định về số lượng sinh viên tại các trường
đại học đã được nêu trong Nghị định 37 của Chính phủ năm 2013 về việc điều
chỉnh lại mạng lưới quy hoạch các trường đại học và cao đẳng.
Theo
tôi, nếu tính trên quy mô của từng trường thì số lượng sinh viên quy định ở
từng ngành vẫn còn khá lớn. Cụ thể, đối với các ngành chăm sóc sức khỏe, số
lượng sinh viên tối đa của một trường không quá 8.000, nghĩa là mỗi năm
trường có thể tuyển tới 2.000 người (cử nhân Y khoa tương lai cũng chỉ học 4
năm).
Số sinh
viên khối nghệ thuật của một trường tối đa không quá 5.000, nghĩa là mỗi năm
có thể tuyển hơn 1.000 người.
Số sinh
viên các ngành còn lại của một trường tối đa không quá 15.000; nghĩa là mỗi
năm có thể tuyển 3.750 người; giả sử một trường có 37 ngành thì mỗi ngành
cũng tuyển hơn 100 người/năm.
Thế mà,
hiện nay có trường quy mô đào tạo tới gần 50.000 sinh viên, nghĩa là mỗi năm
tuyển và cho tốt nghiệp đến hơn 10.000 người. Tôi không hiểu đào tạo làm gì
nhiều thế? Chỉ một cơ sở đào tạo đã đưa ra thị trường lao động cả vạn cử
nhân/năm như vậy thì số cử nhân ra trường từ ngót 500 trường đại học, cao đẳng
mỗi năm làm sao thoát khỏi cảnh dư thừa?
Nhưng
tiêu chí thứ hai là tỷ lệ diện tích mặt sàn/số sinh viên thì cần phải được
làm rõ hơn. Nếu chỉ cộng tổng diện tích rồi chia cho số sinh viên thì không
đúng, mà phải tùy vào lĩnh vực đào tạo của từng trường để quy đổi. Ví dụ, với
các ngành y, kỹ thuật... thì điều quan trọng là phải có phòng thí nghiệm, có
nơi để thực hành.
Nếu diện
tích phòng học lớn nhưng phòng thí nghiệm kém thì không thể đào tạo tốt
được.Nói thực tình thì cách tính chỉ tiêu tuyển sinh của Bộ Giáo dục và Đào
tạo trong thông tư này vẫn còn nương nhẹ. Về tiêu chí 1 (tỷ lệ số thầy cô/số
sinh viên) quy định 1/25 là đúng.
Như vậy, việc
giảm chỉ tiêu đào tạo đại học là một quyết định đúng, nhưng trên thực tế vẫn
gặp phản ứng từ nhiều trường?
GS. Nguyễn
Minh Thuyết: Theo tôi, khi đưa ra con số trần tuyển sinh của từng khối
ngành ở từng trường thì nên dựa trên một dự báo về phát triển nguồn nhân lực.
Trong dự
báo của nguồn nhân lực thì có lẽ dự báo cho ngành sư phạm dễ chính xác hơn
cả. Bởi vì hiện nay cả nước có bao nhiêu trường, bao nhiêu lớp, bao nhiêu
giáo viên, bao nhiêu bộ môn đều có số liệu chính xác. Mỗi năm số lượng trẻ
sinh ra bao nhiêu cũng biết rõ. Vì vậy, xác định số lượng đào tạo ngành sư
phạm là hoàn toàn có thể làm được.
Ngoài
ra, trước khi ấn định con số, ban hành thông tư thì Bộ Giáo dục nên tổ chức
hội nghị với các trường, để nghe các ý kiến, qua đó có sự điều chỉnh cho thật
hợp lý.
Bài học từ
Singapore
Thưa Giáo sư,
trong cả một thời gian dài, chúng ta phát triển đại học ồ ạt, cả đại học công
lập và tư thục có mấy trăm trường. Vậy bây giờ siết chặt số lượng tuyển sinh
có thể sẽ gây khó khăn về tài chính cho nhiều trường?
GS. Nguyễn
Minh Thuyết: Đấy là một thực tế cần lưu tâm, vì hiện nay nhiều trường đang có số
lượng sinh viên vượt xa chuẩn. Cần có một lộ trình nhất định để đưa số lượng
sinh viên ở các trường này về đúng chuẩn.
Ai cũng
biết hạn chế số lượng sinh viên thì trường có thể gặp khó khăn về tài chính.
Các trường chỉ có thể giải quyết khó khăn này bằng cách tăng học phí. Nhưng
tăng học phí phải đi kèm với việc cải thiện điều kiện đào tạo và nâng cao
chất lượng.
Nghĩa là
bản thân các trường không còn cách nào khác là phải tự vận động, cố gắng, bởi
vì xã hội ngày càng phát triển thì càng có sự sàng lọc. Trường nào đào tạo
kém thì sẽ không có người học.
Chúng ta
đang có hàng trăm nghìn cử nhân thất nghiệp mỗi năm. Bây giờ, thị trường
ASEAN mở đã mở ra cơ hội giải quyết nạn thất nghiệp, với điều kiện cử nhân
đào tạo ra có trình độ chuyên môn tốt và thông thạo tiếng Anh.
Nhưng
nhìn ở chiều ngược lại, nếu nguồn nhân lực ở Việt Nam không tốt thì thậm chí
ngay trên sân nhà chúng ta sẽ có nhiều người nước ngoài đến làm việc, cơ hội
việc làm của người Việt sẽ ít đi.
Trở lại với
câu chuyện chất lượng đào tạo ở nhiều trường quá yếu kém là nguyên nhân khiến
hàng nghìn cử nhân thất nghiệp, chúng ta lại phải quay lại với bài toán người
thầy. Thế nhưng mấy năm qua đầu vào sư phạm thấp, chúng ta làm sao có những
thế hệ kế cận tốt, để nâng được trình độ cử nhân?
GS. Nguyễn
Minh Thuyết: Thực tế hiện nay không riêng ngành sư phạm mà nhiều ngành tuyển
sinh dễ dãi, đào tạo cũng dễ dãi, cứ vào được là ra được: 4 năm nghiễm nhiên
có bằng cử nhân, thêm 2 năm có bằng thạc sĩ và thêm 2 năm nữa là có bằng tiến
sĩ. Dễ dãi lắm thì thất nghiệp nhiều. Thầy yếu thì trò càng ngày càng kém.
Giả sử
chúng ta nâng cao yêu cầu đào tạo, ví dụ, ngoài yêu cầu khắt khe hơn về
chuyên môn, người tốt nghiệp Đại học còn phải đạt điểm số EILT 5.0 trở lên thì
hẳn là trình độ cử nhân của Việt Nam sẽ được nâng lên đáng kể.
Đối với
giảng viên, Bộ Giáo dục và Đào tạo cũng cần ban hành các tiêu chuẩn rõ ràng
hơn và cao hơn trước. Ví dụ, một giảng viên đại học thì trong 1 năm phải dạy
bao nhiêu giờ, hướng dẫn bao nhiêu sinh viên làm khóa luận tốt nghiệp, bao
nhiêu học viên sau đại học làm luận văn thạc sĩ, bao nhiêu nghiên cứu sinh
làm luận án tiến sĩ?
Có bao
nhiêu bài nghiên cứu, trong đó số lượng bài nghiên cứu công bố ở hội thảo/tạp
chí quốc tế là bao nhiêu, bài nghiên cứu ứng dụng vào thực tế là bao nhiêu?
Con gái
tôi dạy Đại học ở Singapore, tôi thấy bạn ấy vất vả lắm. Suốt ngày đầu tắt
mặt tối. Năm nào cũng lo chuẩn bị báo cáo cho đủ thứ hội nghị, hội thảo trong
nước và quốc tế.
Tôi có
hỏi, sao lại vất vả thế? Con gái tôi nói, trong một năm ít nhất phải có 1 lần
dự hội thảo quốc tế (dĩ nhiên dự là phải có báo cáo khoa học), còn nếu không
làm được thì sẽ bị coi là không hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn có khả năng
bị đưa ra khỏi danh sách giảng viên.
Tiêu
chuẩn đối với giảng viên của họ khắt khe như vậy lý giải vì sao các trường
Đại học ở Singapore xếp thứ hạng cao trên thế giới. Còn ở ta, quá nhiều thứ
dễ dãi, thế nên thật đáng lo ngại cho thế hệ tương lai.
Trân trọng cảm
ơn Giáo sư!
(Theo
Giáo dục VN) Ngọc Quang thực hiện
|
Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét