15:00
Bộ Y tế đề nghị cho phép kết hôn đồng giới
(NLĐO) - Bộ Y tế kiến nghị khi sửa Luật Hôn nhân-Gia đình cần chấp nhận kết hôn đồng giới vì nó là quyền được sống thực với gì mình có - đó là quyền con người.
Đám cưới giữa 2 thanh niên Nguyễn Hoàng Bảo Quốc và Trương Văn Hên ở Hà Tiên (tỉnh Kiên Giang) diễn ra giữa năm 2012
Theo Thứ trưởng Tiến, từ năm 1990, Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã loại bỏ đồng tính ra khỏi danh sách bệnh tâm thần. Trong khi đó, đến hiện nay, ở Việt Nam không có cơ sở khám bệnh, chữa bệnh nào chữa bệnh đồng tính. Đứng ở góc độ y tế thì đồng tính nữ, đồng tính nam, song tính và chuyển giới (gọi chung là người đồng tính) không phải là một loại bệnh. Vì vậy, y học không thể can thiệp và cũng không thể chữa khỏi.
Tuy nhiên, theo ông Tiến, Khoản 5 Điều 10 Luật Hôn nhân-Gia đình năm 2000 lại quy định cấm kết hôn giữa những người cùng giới tính. “Tại sao pháp luật lại quy định như vậy?”- ông Tiến hỏi và tự trả lời: Là vì những người cùng giới tính kết hôn với nhau thì đi ngược lại truyền thống đạo đức, trái với tự nhiên, không phù hợp với chức năng của gia đình là duy trì nòi giống hay vì lo ngại rằng nếu pháp luật cho phép kết hôn đồng tính có thể kéo theo nhiều hệ lụy như việc nhận con nuôi của các cặp đồng tính. Việc được nuôi dưỡng bởi hai người đồng tính có thể ảnh hưởng đến nhận thức, tâm sinh lý của đứa trẻ được nhận nuôi. Hôn nhân đồng giới sẽ dẫn đến nhiều thay đổi như sự biến mất của định nghĩa “cha” - “mẹ” trong luật dân sự, sẽ kích thích các cặp đồng tính sử dụng phương pháp mang thai hộ.
Tuy nhiên đứng ở góc độ quyền con người, ông Tiến cho rằng người đồng tính cũng có quyền sống, quyền ăn, ở, mặc, quyền được yêu thương và mưu cầu hạnh phúc. Đứng ở góc độ quyền công dân, họ được lao động, học tập, khám bệnh, chữa bệnh, khai sinh, khai tử, kết hôn…. có quyền và thực hiện các nghĩa vụ với Nhà nước và xã hội.
Do chưa có nghiên cứu chính xác về số lượng người đồng tính tại Việt Nam nên người đồng tính vẫn chưa được xã hội và pháp luật Việt Nam thừa nhận. Điều đó khiến nhiều người đồng tính thường không dám công khai giới tính thực của mình vì họ sợ sự kỳ thị, xa lánh từ người thân, bạn bè, đồng nghiệp. Nhiều người đồng tính sống dưới một vỏ bọc khác, không sống thật với giới tính của mình. Sự lừa dối này gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng cho những người trong cuộc.
Nghiên cứu mới đây của Viện nghiên cứu xã hội, kinh tế và môi trường (ISEE) về người đồng tính nam cho thấy 90% người đồng tính cảm thấy xã hội có thái độ tiêu cực với mình và từ đó có đến 86% trong số họ phải che giấu chuyện tính dục của mình với mọi người xung quanh.
Hầu hết người đồng tính gặp phải sự định kiến và kỳ thị của gia đình và bạn bè. Trong số 1.800 người tham gia trả lời, 20% đã nói rằng vì việc họ đồng tính mà đã mất bạn, 15% bị gia đình la mắng, 6,5% mất việc, 4,5% bị đánh và 4,1% bị đuổi ra khỏi nhà. Ngoài ra, họ còn có thể bị bạo lực thể xác, bạo lực tâm lý, bạo lực tình dục và các hình thức ép người đồng tính đi chữa bệnh tâm thần.
PGS-TS Nguyễn Viết Tiến cho rằng vấn đề kết hôn giữa những người đồng tính là một vấn đề thực tế hiện nay. Việc quy định cho phép kết hôn hay không cần phải được tiến hành điều tra, phân tích, đánh giá, cân nhắc để có đủ cơ sở khoa học khi đưa vào Luật Hôn nhân-Gia đình sửa đổi.
Chính vì thế, Bộ Y tế đề xuất cho phép kết hôn đồng tính vì nó là quyền được sống thực với gì mình có - đó là quyền con người.
(Theo NLĐ) T.Kha
Cùng Luật pháp còn có phạm trù đạo đức
Nhiều người với lý do “quyền con người” để biện minh và cổ suý cho việc hôn nhân đồng giới (HNĐG). Nếu cứ vì quyền con người chung chung thì còn nhiều chuyện người ta muốn làm lắm nhưng không thể, vì còn phạm trù đạo đức. Con người ta nếu vượt qua phạm trù này sẽ không còn là một con người hoàn chỉnh. Tại sao bố chồng, anh,em trai chồng không được yêu đương, ái ân với con dâu, chị em dâu? Đó là vì quy tắc đạo đức xã hội mặc định như vậy. Nếu HNĐG được chấp nhận, sẽ xảy ra những méo mó trong đạo đức xã hội. Thử hỏi trong chúng ta, ai sẵn sàng động viên, cho phép con em mình HNĐG? Rõ ràng HNĐG không phải là căn bệnh về sinh lý nhưng đó chắc chắn là một căn bệnh về đạo đức xã hội. Có nên dung dưỡng và hợp pháp hoá một căn bệnh (mà chắc chắn nó sẽ mang đến những hệ luỵ cho xã hội)?
Thương Giang
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét