Không được
lòng dân thì nắm quyền cũng chẳng để làm gì
Cập nhật lúc 07:44
Tiếp tục cuộc trò chuyện với Tuần Việt Nam,
GS Vũ Minh Giang cho rằng mục đích tối thượng của bất cứ quốc gia nào cũng
lấy hạnh phúc của người dân là điều quan trọng nhất.
Tuần Việt Nam giới thiệu kì 2 của tọa đàm kỉ niệm 70 năm
thành lập nước chủ đề “Từ cuộc cách mạng xác lập nền dân chủ, nghĩ về Việt
Nam giàu mạnh” với sự tham gia của GS-TSKH Vũ Minh Giang,
Chuyên gia cao cấp, Chủ tịch Hội đồng khoa học và đào tạo ĐHQG, Hà Nội và GS Trần Ngọc Vương, Giảng viên khoa Văn học
trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn.
Nhà báo Lan Anh: Bàn
tiếp về vấn đề độc lập, trong bản tuyên ngôn độc lập, Hồ Chí Minh cũng đã
nhấn mạnh: “Nước Việt
GS Vũ Minh Giang: Đây là vấn đề rất lớn và không thể
nói một cách đơn giản.
Tôi nói không đơn giản bởi vì khái niệm độc lập dân
tộc của ngày hôm nay đã khác rất xa so với thời chúng ta mất độc lập. Chúng
ta phải gìn giữ và bảo vệ độc lập trong một bối cảnh mới, trong thời đại toàn
cầu hóa.
Trong một “thế giới phẳng” của thời đại bùng nổ thông tin
và khoa học, công nghệ phát triển như vũ bão, độc lập không còn là cái của
riêng mình để muốn tự ý làm thế nào cũng được, cho dù đó chỉ là những quyết
sách thuần túy đối nội. Giờ đây mỗi quyết định đều phải tính tới những tác
động quốc tế. Không phải ngẫu nhiên mà có người đã đưa ra quan niệm thời nay,
thực chất là “sự cân bằng các mối quan hệ phụ thuộc”.Bây giờ không thể có độc
lập tuyệt đối. Một câu chuyện nhỏ ở quốc gia này thì ở quốc gia khác cũng
biết, rồi người ta cũng có thể can dự vào những diễn biến ở rất xa các quốc
gia khác.
Cũng cần phải hiểu thêm, giá trị của độc lập hiện nay cũng
khác.Nó bao gồm những giá trị nội hàm mới thì việc bảo vệ nó thì phương thức
bảo vệ khó hơn nhiều lần so với trước đây.
GS Trần Ngọc Vương: Nhiệm vụ chính của một thể chế là bảo
vệ độc lập dân tộc, chủ quyền quốc gia, phát triển xã hội để dân được hạnh
phúc.
Thực ra nếu nói về lí tưởng chính trị xã hội thì tôi chưa
thấy lí tưởng nào xấu. Lí tưởng mà ta hay đưa ra “tự do, bình đẳng, bác
ái” tự nó rất đẹp. Nhưng nó, cái lý tưởng ấy, mang tính khả thi hay không, đi
vào thực tế như thế nào và nếu không giải quyết được nó thì anh đắc tội trước
lịch sử.
Vì vậy, việc giải quyết độc lập và thống nhất dân tộc,
thống nhất quốc gia đã được thực hiện tốt hơn. Còn ước vọng vươn lên trong
bối cảnh quốc gia hiện nay, thế giới người ta thế thì mình cũng phải cố vươn
lên như thế, đạt tới những cái hoàn hảo là những cái mà ai cũng đồng thuận là
tốt, là tử tế.
Một trong những câu chuyện tôi suy nghĩ, đó là kinh tế
biển. Việt Nam theo cơ chế bình thường là một quốc gia riêng biệt, có 3260
km, quốc gia có tỉ số đường bờ biển rất cao, có rất nhiều lợi thế để làm kinh
tế biển nhưng dường như chúng ta chưa chú trọng, trong khi đó các quốc gia
khác với các lợi thế như vậy, họ có tỷ trọng kinh tế biển 50-70% so với toàn
bộ nền kinh tế trở lên.
Thứ nữa là kinh tế thuần nông, hiện chúng ta đang tư duy
nhỏ lẻ và vụn vặt.
Nếu nhìn vào thực tế, với tât cả những điều kiện về địa
chính trị, về trình độ văn hóa, về tính chất của nền chính trị xã hội và
nhiều các phương diện khác, một quốc gia như Việt Nam hoàn toàn có thể trở
thành một cường quốc bậc trung là trong khả năng.
70 năm là một quãng thời gian rất dài, đến hôm nay ta đang
phải đối mặt với nguy cơ lạc hậu so với thế giới. Nếu chỉ so sánh về mặt thời
gian năm nay hơn năm trước, ngày hôm nay tốt hơn hôm qua, cách so sánh đó rất
thủ công và giản đơn. Chúng ta nên so sánh với trình độ, tốc độ phát triển
của các quốc gia ngang hàng mình xem họ đã ở đâu, còn mình đang ở đâu.
Nhà báo Lan Anh: Theo các vị, điều gì được coi
là quan trọng của một quốc gia, hạnh phúc của người dân hay là điều gì khác?
GS Vũ Minh Giang:Từ thời xa xưa, dường như đã có một
chân lí bất di bất dịch, đó là “Dân vi quý, dân vi bản”, nghĩa là lấy dân
làm gốc, phải biết quý trọng dân. Nếu như không có dân thì đất nước cũng
không còn ý nghĩa gì nữa.
Thời kì chúng ta chuyển sang chế độ dân chủ cũng là lúc
người dân được trả lại những giá trị đích thực của người làm chủ xã hội.
Vì vậy, mục đích tối thượng của bất cứ quốc gia nào theo thể chế dân chủ
cũng đều phải coi hạnh phúc của người dân là điều quan trọng tối thượng.
Tuy nhiên, đó là trên lí thuyết. Khi vận ứng dụng vào
mỗi quốc gia, mỗi hoàn cảnh, hay mỗi giai đoạn lịch sử sẽ có sự khác
biệt. Như chúng ta đã biết, có những quốc gia cho rằng người có quyền lực
chính trị là quan trọng nhất khiến cho các lực lượng xã hội khác phải đi theo
và phục tùng. Người ta gọi đó là chế độ độc tài, và như chúng ta đã
thấy, chế độ độc tài nào trước sau cũng bị sụp đổ và sẽ phải chịu sự
phán xét của nhân dân và lịch sử.
Khi nhận diện một quốc gia mạnh hay yếu, người ta
thường xem xét trên hai phương diện quyền lực cứng và quyền lực mềm. Quyền
lực cứng là sức mạnh có thể nhìn thấy thông qua những con số cụ thể về tổng
sản phẩm quốc nội, tỉ lệ dự trữ ngoại tệ, số lượng vũ khí quân sự, còn quyền
lực mềm là sức mạnh văn hóa, uy tín quốc gia thông qua các quyết sách và
đường lối.Nếu như quyền lực cứng tạo ra bằng sự áp đặt thì quyền lực mềm lại
tạo ra sức hấp dẫn khiến dân tộc khác yêu mến và tin tưởng. Chính vì
vậy mà người ta thường gọi quyền lực cứnglà sức mạnh của lực
đẩy, còn sức mạnh mềm là lực hút, lực hấp dẫn.
Trong giai đoạn hiện nay, điều rất quan trọng đối với quốc
gia là mức độ sự ủng hộ của người dân.
Nhắc lại sự kiện năm 1945 ta đang bàn đến sẽ thấy, khi đó
chính quyền cách mạng vừa mới ra đời, lực lượng vũ trang hầu như chưa có
gì. Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp chỉ lập đội quân gồm 34 chiến sĩ ở Tân Trào,
vũ khí chỉ là mã tấu, sung kíp, ngân khố chỉ còn lại vài nghìn bạc Đông Dương
rách nát người ta không buồn lấy đi. Chúng ta hầu như không có sức mạnh
cứng, nhưng vì sao chính quyền đó vẫn vững? Tất cả là ở dân.Khi đó chỉ cần
một lời hiệu triệu, người dân có thể hiến hàng ngàn, hàng vạn cây vàng cho
chính phủ để mua vũ khí và nuôi chính phủ.
Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện trong lịch sử thời
Trần. Khi vua Trần Anh Tông đến thăm Hưng Đạo Vương khi ông lâm trọng
bệnh, có hỏi về kế sách giữ nước. Đức Đại vương Trần Quốc Tuấn đã
không có một lời nào về binh pháp hay quân sự, mà chỉ điềm tĩnh giải
thích nguyên nhân ba lần chiến thắng quân Mông - Nguyên là do trên dưới đồng
lòng, anh em hoà thuận, cả nước góp sức. Và từ đó rút ra kết luận
hãy lấy khoan thư dân làm kế sâu rễ gốc bền là thượng sách giữ nước.
Đấy, những bài học lịch sử còn nguyên vẹn giá trị. Hạnh
phúc của người dân, làm cho dân hài lòng là việc cần làm hàng đầu.
Nhà báo Lan Anh:Vậy
theo ông, làm thế nào để người dân được hạnh phúc ạ?
Ông Vũ Minh Giang: Người dân sẽ thấy hạnh phúc khi được
thỏa mãn nhu cầu chính đáng của mình, không chỉ là nhu cầu vật chất, mà
còn là những nhu cầu tinh thầ, là sự tự do và đặc biệt họ có nhu cầu
được biết mồ hôi công sức, tiền bạc của họ đóng góp như thế nào cho sự phát
triển của quốc gia.
Khi những thứ ấy chưa được tường minh thì người dân có thể
không thấy hạnh phúc.
Tôi cho rằng hiện nay có hai vấn đề mà người dân đang quan
tâm.
Thứ
nhất, chính quyền đã sử dụng nguồn ngân sách do nhân dân đóng góp như
thế nào?
Thứ
hai, mối quan hệ
giữa chính quyền và nhân dân.
Đặc biệt, với cá tính của người dân Việt
Người dân phải được tham gia vào quá trình chính trị và
được kiểm soát quá trình thực hiện các quyền lợi đó. Hay nói cách khác, chính
quyền phải thuộc về nhân dân.
GS Trần Ngọc Vương: Dưới góc độ là một nhà nghiên cứu
khoa học, tôi không tin lắm việc như thế nào là đủ với người dân. Tuy nhiên,
người Việt chắc chắn có một não trạng về bình đẳng rất lớn. Đó là, sự bình
đẳng tự phát và nhu cầu về bình đẳng tự phát. Truyền thống của người Việt ta
là không cam chịu, độ nhẫn nhục của người Việt thấp. Có lẽ, đó là một sức
mạnh.
Vì vậy, nếu người Việt được thỏa mãn những yếu tố minh
bạch, giải trình, sòng phẳng thì họ sẽ thấy tin tưởng.
Tuần Việt
|
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét