“Teacher,
don’t go
|
|
Học sinh quỳ xuống cúi lạy chị. Rồi các em đồng thanh
nói: “Teacher, don’t go
|
Để giới thiệu câu
chuyện này đến đông đảo bạn đọc, Tuổi Trẻ đã liên lạc với tác giả và được sự
đồng ý của tác giả, Tuổi Trẻ trích đăng lại câu chuyện này.
Tôi để nguyên văn câu nói của các em
học sinh dù biết sai chính tả. Nhưng với tôi, nó mộc mạc và đẹp hơn bất kỳ
câu nói trau chuốt nào.
Vì nó xuất phát từ chính tấm lòng những
em học sinh cấp II Trường Banborthong, Thái Lan.
"Từ lúc các em bắt đầu hát
chị đã khóc. Và khi các em cúi xuống lạy mình, chị òa khóc không thể kiềm
chế được”.
Tôi nghe chị nói nhưng chưa hoàn
toàn hiểu. Mãi đến khi tôi mở email ra, nhìn tấm ảnh chị gửi, tôi đã bị
chấn động.
Nếu tôi là chị, chắc chắn tôi cũng
sẽ khóc. Bởi vì các em đã trân trọng chị vượt mức chị có thể tưởng tượng.
Điều trớ trêu là lúc hiểu được
điều đó thì chị lại sắp phải về VN
|
Tôi gặp chị ấy - Lệ Quyên, “Sawasdee Thailand
project” (Xin chào Thái Lan), một dự án dạy học cho trẻ em vùng sâu vùng xa
nổi tiếng toàn quốc. Ngày 16-1-2014, chị đến Tân Sơn Nhất lên máy bay chia
tay VN.
Ngày 1-3-2014, tiệc chia tay ở Bangkok , rồi chị rời xa
Thái Lan. Trở về TP.HCM, chị tiếp tục cuộc sống thường ngày của một sinh viên
đã tốt nghiệp. Nhưng thời gian một tháng rưỡi ngắn ngủi để lại trong chị
những trải nghiệm trĩu nặng.
Chị dạy tiếng Anh ở Trường Banborthong,
thuộc tỉnh Chaiyaphum, cách Bangkok
10 giờ đi xe. Chị tiếp xúc với những đứa trẻ cấp II da rám nắng, đã biết lái
xe máy, lái máy cày, đã biết yêu, thi thoảng chạy ù qua hỏi chị: “Cô ơi, giá
thuốc phiện ở VN có đắt không?”. “Cưới vợ VN có tốn tiền không?”. Và tụi nó
thường hét lên khi chị bước tới trường: “Teacher suay!” (Cô giáo dễ thương).
Chị dạy tụi nhóc mà một câu tiếng Anh
bẻ đôi cũng không biết, ước mơ cuộc đời cũng không có. Tụi nhóc không nghĩ
việc học là quan trọng. Chị đã từng hỏi tụi nhỏ:
- Hết lớp 9, các em có ước mơ gì không?
- Ở nhà cô giáo ạ.
- Tại sao em không học lên cấp III, học
đại học, rồi đến thành phố làm?
- Em không thích!
Dự định của các em là sau khi hết lớp 9
sẽ ở nhà, lấy vợ, sống cùng ba mẹ, tiếp tục lái máy cày trên những thửa ruộng
mênh mông, tiếp tục trồng rau cạnh những bụi chuối già, tiếp tục sống ở miền
quê Thái Lan.
Khi nhìn tấm ảnh chị chụp vườn rau các
em trồng tôi giật mình. Vì nông thôn Thái Lan, VN, hai đất nước tuy khác nhau
mà khung cảnh giống đến nao lòng.
Rất nhiều lần khi chị đứng lớp, học
sinh quậy, chị muốn mắng, muốn đánh tụi nó nhưng rồi không thể vì tụi nhóc
rất tội. Chị thấy những cố gắng của tụi nó để học tiếng Anh cùng chị. Chị
thấy tụi nhóc thích chị vô cùng. Đến một thời gian, chị không còn giận nổi
tụi nó nữa. Mà thương.
***
Những đứa trẻ đó tuy nghịch nhưng cực
kỳ tình cảm. Ban đầu chúng lạ chị, chị giảng bài nhiều đứa không thèm nghe bỏ
đi chơi. Nhưng dần dần những nhóc quậy trở lại lớp học, nghe giảng và chịu
làm kiểm tra.
Chị cười: “Chị cố gắng mãi em ạ, trên
lớp bày trò chơi, hết giờ thì chủ động đi tưới rau, đá bóng cùng tụi nhóc...
Cuối cùng cả lớp cũng chấp nhận chị, chịu đến lớp, chịu học”.
Một ngày khi chị đang tới trường, những
đứa nhóc ngày xưa nửa câu tiếng Anh không biết giờ chạy qua, đập vào vai chị
hét lên: “Teacher, what are you doing?”. “Where are you going?”.
Chị đứng ngây ra đó. Ngỡ ngàng. Và vui
đến mức muốn khóc.
Chúng coi chị không phải cô giáo mà như
một người chị gái. Chuyện tình cảm, chuyện gia đình chúng nó đều ngồi tâm sự
với chị. Những câu chuyện về các cậu nhóc lớp 9 sau khi tốt nghiệp sẽ nghỉ
học, cưới bé lớp 8. Và tiếp tục cuộc sống chặt mía, trồng khoai mì, ngày cày kéo
trên cánh đồng mênh mông, đêm lên núi săn thú hiếm cùng gia đình. Chị nghe mà
lòng xót xa.
Thật tội nghiệp những đứa trẻ chưa bao
giờ có cơ hội đến một nơi khác, gặp những cô gái, chàng trai khác và nhìn
thấy một thế giới khác. Để hiểu rằng còn những niềm vui, niềm hạnh phúc khác
đang chờ các em. Để hiểu rằng thế giới này còn rất nhiều sắc màu. Để hiểu rằng
cuộc đời này còn có những ước mơ lớn lao.
***
Cuối tuần, khi cô bạn người Trung Quốc
và các thực tập sinh khác lên kế hoạch đi du lịch, chị ở lại Chaiyaphum. Tôi
hỏi vì sao, chị cười: “Vì chị thương học sinh của chị lắm em. Xa một chút là
lại thấy nhớ”.
Mỗi khi hết giờ học, các em hay rủ chị
đi chơi bóng chuyền, bóng đá, bắt ốc, trồng rau. Thứ bảy, chủ nhật tụi nhóc
dẫn chị đi bơi suối, rủ chị hái xoài, dạy nhảy, dạy hát những bài cổ truyền
Thái Lan. Tụi nó còn dạy chị học đấu kiếm. Nhưng chị chưa kịp cầm đến cây kiếm
tre, mới chỉ học chào hỏi thì chuyến thực tập của chị kết thúc. Chị phải về
VN.
Trước ngày chị đi, tụi nó xúm xít lại
tặng quà. Có đứa tặng chiếc khăn quàng cổ mà khi mở ra chị thấy vẫn còn ẩm
nước. Chị biết đó là chiếc khăn của đứa nhóc, em vừa giặt xong tối hôm qua để
hôm nay kịp trao cho chị.
Và giật mình nhất là khi chị mở bức thư
của một học trò được viết bằng tiếng... Việt. Hỏi ra mới biết các em gõ tiếng
Thái lên Google dịch, rồi chép bằng tiếng Việt vào. “Những câu chữ tuy vụng
về, đứt gãy, nhưng đó là những lời xúc động nhất mà chị từng biết em à!” - chị
kể với tôi mà đôi mắt lấp lánh.
Tôi không biết đó là niềm vui hay sự xúc
động khi nhớ về một kỷ niệm nặng sâu.
Và những giờ phút cuối của buổi học kết
thúc, các em học sinh bắt chị ngồi yên trên chiếc ghế nhựa màu đỏ. Rồi các em
bắt đầu thực hiện một nghi lễ truyền thống, bày tỏ lòng tôn trọng vô cùng với
giáo viên ở Thái Lan đó là... cúi lạy. Lũ nhóc ngồi xung quanh, cùng hát một
bài tiếng Thái. Học sinh quỳ xuống cúi lạy chị. Rồi các em đồng thanh nói:
“Teacher, don’t go Vietnam !”.
“Chị và tụi nhỏ khóc từ lúc chị rời nhà
host đến trạm xe buýt đón xe chuẩn bị về thành phố. Thấy tụi nó khóc, chị
khóc theo. Và tụi nó thấy chị vậy, càng khóc to hơn nữa.
Chủ nhà host của chị, người mà chị gọi
là daddy, trước khi để chị lại ở trạm xe buýt, đã nói rằng: “Con để địa chỉ
lại cho daddy đi, khi nào nhớ, daddy sẽ viết thư cho tụi con nhé. Daddy muốn
qua VN, mà không phải đi máy bay đâu. Daddy sẽ lái xe từ Thái Lan đến VN thăm
con”.
***
“Chị chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ ra 15
triệu đồng để đến Thái Lan trong một tháng rưỡi là lãng phí. Được trải
nghiệm, được các em yêu thương và tin tưởng, những kỷ niệm đó với chị là vô
giá. Về nhà ba ngày rồi mà chị vẫn không thể nguôi nhớ.
Trước khi đi tình nguyện, chị đã nghĩ
hết tương lai, dự định cho cuộc đời mình. Nhưng chị không thể tin nổi là chị
đã thay đổi.
Bây giờ chị muốn sang Thái Lan làm việc
1, 2 năm rồi mới về VN. Chị muốn khơi dậy ước mơ trong các em bằng cuộc sống
của chính chị. Chị muốn các em thành công, đừng luẩn quẩn ở một nơi suốt cả cuộc
đời, đừng tốt nghiệp để lấy vợ, rồi ngày kéo cày, đêm săn thú như vậy.
Chị muốn giúp các em hiểu rằng thế giới
này còn rất nhiều điều thú vị, còn vô vàn sắc màu và những ước mơ lớn lao. Và
có lẽ chị sẽ không kể câu chuyện này với ai nữa đâu. Kể nhiều, sợ kỷ niệm sẽ
hao mòn...”.
Và tôi nghĩ chắc chắn chị đã yêu Thái
Lan rồi. Tôi nói với chị: “Em sẽ viết lại câu chuyện này”. Vì tôi muốn đưa kỷ
niệm của chị đến thật nhiều người mà tôi có thể. Để ký ức này đừng phai nhạt.
Để tôi và bạn thêm một lần thấm thía tình nguyện thật sự không phải là để chụp
ảnh. Càng không phải để có tấm giấy chứng nhận vuông vắn kia. Mà là để đi, để
trải nghiệm, để yêu thương.
Nhưng “trải nghiệm” là một từ kỳ lạ. Cho
dù tôi có tận tai nghe chị kể, cho dù bạn có đọc bao nhiêu câu chuyện đi
chăng nữa thì chúng ta chỉ biết chứ chưa hiểu. Đến khi thật sự lên đường rồi,
trải nghiệm mới thấm vào trong tim.
Về VN, khi cơn gió Sài Gòn ập vào
chị và tiếng xe máy ồn ào va đập trong tai chị, chị tự nhiên nhớ Chaiyaphum
tha thiết. Chị nhớ tiếng ếch, tiếng dế kêu đêm ngày. Chị nhớ cả những câu
chuyện tình cảm mà tụi nhóc thủ thỉ tâm sự với tấm lòng tin tưởng. Trong
một tháng rưỡi ấy chị đã sống hết mình, không có lấy một phút giây rảnh
rỗi. Và giờ đây, trở lại Sài Gòn, chị hụt hẫng.
***
Cuộc đời người ta hạnh phúc nhất là được cống hiến, được làm những điều có ích, chứ không phải sự hưởng thụ! - Thương Giang
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét