15:04
Phép tính giật mình của nguyên Phó Thủ tướng
Rất trăn trở, tâm huyết với công cuộc tái cơ cấu ngành nông
nghiệp, nguyên Phó Thủ tướng Nguyễn Công Tạn tiếp tục có những chia sẻ vô
cùng bổ ích với NNVN.
Chọn chiến lược sản phẩm
Nguyên Phó Thủ tướng Nguyễn Công Tạn tâm
sự: Kim ngạch xuất khẩu 25 tỷ đô la, bộ mặt nông thôn thay đổi, nhưng nền
nông nghiệp mấy năm nay đang chững lại.
Suốt 25 năm sau đổi mới, chúng ta vẫn
duy trì cơ chế cũ, đã khai thác triệt để rồi. Cơ chế ấy không tạo ra đột phá
gì cho nông dân cả. Nếu tiếp tục thế này thì vô cùng gay go. Cái yếu kém nhất
của nông nghiệp là đời sống nông dân quá thấp, nông dân chán ruộng, phải bỏ
làng đi kiếm nghề khác sống.
Tôi ngồi tính và thấy giật mình là không
ngờ hiệu quả kinh tế của nền nông nghiệp lại kém đến thế. Cả nước hiện nay có
khoảng 9 triệu ha đất trồng trọt, chăn nuôi, 1,1 triệu ha nuôi trồng thủy
sản, 8 triệu ha rừng trồng. Cộng tất tần tật được khoảng 18 triệu ha.
Tổng doanh thu của năm 2012 là 940 nghìn
tỷ đồng, chia cho 18 triệu ha thì mỗi năm giá trị sản lượng chỉ có 50 triệu
đồng/ha. Theo kết quả này thì người nông dân sống thế nào nổi. Mấy chục hộ
nông dân dựa vào một ha, dựa vào 50 triệu đồng một năm thì sống làm sao?
Nhìn lại những con số đó mà giật mình.
Rõ ràng đất là tài nguyên có hạn, chúng ta phải tìm ra năng suất trên đất chứ
diện tích đất không thể tăng lên được. Nếu không tìm được cách để tăng năng
suất thì nền nông nghiệp lâm nguy. Các cơ quan Nhà nước, các chuyên gia, các
nhà khoa học phải thấy được điều đó.
Vậy theo ông, thu nhập của nông dân ở
mức bao nhiêu thì mới hết gay go?
Nếu doanh thu nông nghiệp không đạt 200
triệu đồng/ha thì người nông dân không thể làm giàu từ nông nghiệp được. Muốn
nông nghiệp đứng vững thì động lực phải đến từ sự giàu có của người nông dân.
Nếu doanh thu nông nghiệp không đạt 200 triệu đồng/ha thì người nông dân không thể làm giàu từ nông nghiệp được
Trí tuệ của nền nông nghiệp đâu rồi? Các
nhà khoa học ngồi lại với nhau mà bàn bạc, tìm tòi, nghiên cứu đi chứ. Bản
chất của tái cơ cấu kinh tế là chọn chiến lược sản phẩm. Lựa chọn cây gì, con
gì để nông dân tăng hiệu quả kinh tế, để cho ra nhiều tiền, để nông dân sống
được.
Suốt ngày chúng ta nói này nói nọ nhưng
đôi lúc dân người ta không cần, không tiếp thu đâu. Họ phải cần tiền để sống
đã. Tôi đã từng nói với ngành lâm nghiệp rằng, dân sống bằng tiền chứ không
sống bằng sinh thái.
Làm sinh thái mà không ra tiền thì người
dân buộc phải phá hết rừng để mà sống chứ. Thu nhập của nông dân quyết định
số phận ngành nông nghiệp, quyết định môi trường, quyết định sinh thái… Nông
dân giàu lên chả ai phá rừng làm gì.
Phải nâng vị thế rau quả
Về lý thuyết thì như thế, nhưng trong
bối cảnh hiện nay, để nông dân có thể làm giàu, đạt 200 triệu/ha là điều rất
khó?
Để ra được năng suất 200 triệu/ha cần
phải có 3 điều kiện.
Thứ nhất là thổ ngơi, có nghĩa là phải
nghiên cứu đất đai khí hậu của từng vùng. Không thể làm bừa kiểu mang cây ô
liu về trồng ở Việt
Thứ hai là tiền, hiệu quả kinh tế. Muốn
làm gì thì làm nhưng phải có hiệu quả thì nông dân mới theo.
Thứ 3 là thị trường. Có cái rất nhiều
tiền nhưng chỉ trồng tầm 10 ha thì giàu, còn lên hàng vạn ha không bán được.
Thanh hao là điển hình của sự thất bại kiểu như thế, cây bòn bon cũng từng
đạt mấy tỷ đồng trên một ha, nhưng đến lúc trồng nhiều quá, ồ ạt quá lại thất
bại thảm hại.
Thiếu quy hoạch, đó dường như là lối
mòn, rất nhiều bài học, nhưng bao nhiêu năm rồi chúng ta vẫn cứ vấp. Vì sao
thế, thưa ông?
Nhà khoa học phải kết hợp với nhà quản
lý. 3 điều kiện tôi nói ở trên rất cần đến trí tuệ, nhưng đồng thời cũng cần
đến vai trò của Nhà nước. Không thể ào ào mà phải có định hướng, nghiên cứu
kỹ lưỡng.
Ví dụ thời tôi còn công tác, khi giá vải
thiều xuống thấp nhất, 500 đồng/kg thì nhiều nông dân Lục Ngạn đòi chặt cây,
chuyển sang trồng thứ khác. Chúng tôi phải kiên quyết vận động giữ lại với
niềm tin rằng sẽ có lúc cây vải lên ngôi. Bây giờ đúng thế thật.
Trước đây, động lực của nông nghiệp là chia
lại đất cho nông dân. Đó là điều cần và đủ để nông dân bỏ sức đưa nền nông
nghiệp đi lên. Hồi đó KHKT, đầu tư có gì đâu?
Năm 1988 đất nước phải nhập 1.000 tấn
gạo, nhưng chỉ sau một năm chúng ta đã xuất khẩu 1,42 triệu tấn gạo. Những
câu chuyện kiểu thần kỳ, phép màu như thế bây giờ không thể có, bởi xu thế
khác rồi. Sản xuất nông nghiệp hiện nay là hàng hóa, là cơ chế thị trường
cạnh tranh, cả trong nước lẫn quốc tế. Phải có giải pháp mang tính hệ thống.
Và ông đã có giải pháp?
Tôi chọn thế này. Đầu tiên là nhóm cây
lương thực. Rõ ràng là lúa gạo hiện nay đã kém hiệu quả. Từ khi tôi còn làm
cho đến bây giờ, năm nào cũng thế, cứ diện tích trồng lúa tăng thì hoan
nghênh, lấy đó là thành tích số một của ngành nông nghiệp. Càng thừa nhiều
gạo càng tốt, lấy đó là thành tựu của ngành nông nghiệp.
Nhưng thành tựu ấy làm dân nghèo đi. Khi
biểu đồ về sản lượng lúa gạo đi lên thì biểu đồ đời sống nông dân tụt xuống.
Theo tôi bây giờ gạo chỉ cần đủ ăn và thừa ra 20% để xuất khẩu và đề phòng
bất trắc thiên tai địch họa.
Thứ hai là nhóm cây nông nghiệp lâu năm.
Cao su, cà phê, hồ tiêu, điều, chè… Đây là nhóm thế mạnh có kim ngạch xuất
khẩu lớn nhất của Việt
Nhưng con số đó đã đạt ngưỡng rồi. Cao
su xấp xỉ 1 triệu ha, cà phê hơn 600 ngàn ha. Chè thì đứng yên, điều cũng
xuống. Chỉ có tiêu lên nhưng diện tích không nhiều. Đừng ảo tưởng vì những
con số. Năng suất đến ngưỡng, diện tích đến ngưỡng nên việc cần là giữ được
mức hiện nay, không để tụt chứ không nhảy vọt được nữa.
Nhóm thứ ba, rau, hoa và cây ăn quả. Đây
là nhóm có sự đột phá. Sản phẩm từ rau, hoa quả là quý nhất của loài người,
là nền nông nghiệp tinh hoa. Người ta gọi rau quả là nền nông nghiệp 5 trong
1. Ngon, bổ, làm thuốc, làm đẹp, tô điểm cảnh quan.
Chả có ngành nào áp dụng công nghệ cao
nhất của thời đại, chất xám nhiều bằng ngành rau, hoa quả. Chả cây nào đối
tượng quần thể mà một năm thu nhập một triệu đô/ha như là cây hoa. Chả có cây
nào cá thể mà một năm có thể thu nhập tới 15-20 triệu đồng như cây ăn quả. Ví
dụ cây bơ, một cây có thể cho 0,5 tấn quả, bán 20-30 ngàn đồng/kg.
Rau, hoa quả là cây phổ cập trong mọi
vùng miền đất nước, mọi người dân đều được hưởng. Nếu chỉ tính riêng một
triệu ha diện tích trồng rau, hoa, cây ăn quả thì việc đạt mục tiêu nông dân
giàu 200 triệu đồng/ha không vấn đề gì.
Đấy là chưa cộng thêm chuỗi giá trị gia
tăng, chế biến sau thu hoạch. Phải chăng, đột phá của ngành trồng trọt là cần
phải đưa rau, cây ăn quả lên vị trí cao?
Phải tìm nghề mới về rau, chuẩn bị đối
phó biến đổi khí hậu như cây rau nước, tảo xoắn. FAO đã nói rằng: Nguồn
protein cao cấp của thế kỷ 21 là cây tảo xoắn. Đây là thực phẩm chức năng lý
tưởng của loài người trong tương lai, hàm lượng protein tới 70%. Một ha ở Mỹ
người ta làm 80 tấn, nhân với 10% thành 8 tấn protein/ha/năm.
Trong khi đó đậu tương nhiều lắm một năm
cũng chỉ 2 tấn thôi. Bột tảo xoắn bằng 4 lần thịt bò. Một gam của tảo xoắn
bằng 1kg các loại rau khác cộng lại, gấp hàng ngàn lần. Người ta đã tính, chỉ
cần ăn 8 gam tảo xoắn không ăn bất cứ thứ gì khác có thể sống được 40 ngày.
Xin cảm ơn ông!
(Theo Nông nghiệp VN) Hoàng Anh
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét