Người đưa Trần Dụ Châu ra vành móng ngựa
Cập nhật lúc 08:36
Giờ qua
Hồ Tây, qua cái chòi ngắm sóng nơi ở của nhà thơ Phùng Quán nay đã biến mất
nhường chỗ cho những kiến trúc tân kỳ nhôm kính sáng loáng. Lại chút bâng
khuâng một thuở với nhà thơ Phùng Quán. Ông như thứ biên niên sinh sắc khó có
được ở thời buổi này.
Đoàn
Phú Tứ.
Tôi không được gặp được
biết nhà thơ Đoàn Phú Tứ. Nhưng may đã có Phùng Quán.
...Màu thời
gian không xanh
Màu thời gian
tím ngát
Hương thời
gian không nồng
Hương thời
gian thanh thanh...
Màu thời gian từng được ít nhất là 2 nhạc sĩ danh
giá phổ nhạc: Nguyễn Xuân Khoát ( phổ năm 1942) Phạm Duy (phổ năm
1971)
Nhưng Đoàn Phú Tứ không
chỉ để lại cho hậu thế Màu thời gian.
Ông là ĐBQH khóa I. 70
năm trước, Nam Định có 2 đơn vị bầu cử, tỉnh Nam Định và thành phố Nam Định.
Thành phố Nam Định có 2 ĐBQH là cụ Nguyễn Văn Tố và Trần Huy Liệu. Nhưng tỉnh
Nam Định có tới 15 ĐBQH trúng cử. Bên cạnh Nguyễn Tấn Gi Trọng, Nguyễn Văn
Trân… có nhà thơ Đoàn Phú Tứ lúc này đã nổi danh trong thi đàn Xuân
Thu nhã tập với Màu thời gian.
Trở lại câu chuyện của Phùng Quán khi kể về Đoàn Phú Tứ bao giờ ông
cũng có chất giọng hào sảng lẫn ngậm ngùi. Nhà thơ Phùng Quán quen Đoàn Phú
Tứ đã lâu. Thường lui tới bãi An Dương nơi Đoàn Phú Tứ sống chật vật khó khăn.
Cái đoạn khi thi sĩ Đoàn Phú Tứ mất. Nhà bần bách không có thứ gì bán
ra đồng tiền. Thi sĩ Phùng Quán chợt nhớ ra Đoàn Phú Tứ là ĐBQH khóa I.
Phùng Quán thức suốt đêm nghĩ ngợi rồi quyết định viết một lá đơn.
Kính thưa đồng
chí Lê Quang Đạo, Chủ tịch Quốc hội…
Kính thưa đồng
chí, tôi xin báo với đồng chí một tin buồn, ông Đoàn Phú Tứ nhà thơ, nhà viết
kịch, nhà dịch thuật và đồng thời là ĐBQH khóa đầu tiên của nước Việt Nam dân
chủ Cộng hòa (VNDCCH) thọ 80 tuổi đã từ trần ngày hôm qua. Họa đơn vô chí, vợ
ông là bà Nguyễn Thị Khiêm vừa mất cách đây hai tháng…
Tiếp đó nhà thơ Phùng Quán liệt kê nhiều chi tiết về đời sống khốn khó
của nguyên Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Đoàn Phú Tứ và phần kết lá đơn có đoạn.
Nếu QH còn nhớ
đến tình cũ nghĩa xưa thì xin ông một cỗ áo quan và chút tiền để mai táng.
Mong đồng chí lưu tâm giải quyết. Hai giờ chiều mai (20/9/1989) gia đình sẽ
đưa ông Đoàn Phú Tứ xuống nghĩa trang Văn Điển. Nay kính thư. Phùng Quán.
Bức thư được Phùng Quán
đưa tận 53 Ngô Quyền trụ sở Quốc hội khi ấy. Rồi không biết nghĩ ngợi
thế nào, ông cũng không quên đem theo cuốn Tuổi thơ dữ dội mới
xuất bản khi đó tặng ông Chủ tịch Quốc hội.
Người thường trực cơ quan tỏ vẻ ngạc nhiên ngó Phùng Quán bề ngoài như
một ông già nhà quê cũ kỹ: Cụ ơi Chủ tịch Lê Quang Đạo với ông Vũ Mão bận đi
công tác Hải Phòng rồi!…
Thất vọng lắm nhưng Phùng
Quán cũng đưa bộ sách ra nhờ chuyển giúp… Bất đồ, người thường trực già sau
khi coi tờ bìa cuốn sách đã bật kêu Phùng Quán a? Răng độ ni
già gớm rứa… Thì ra là người bạn cùng đơn vị bộ đội cũ… Trò chuyện
một hồi, ông bạn mách cho Phùng Quán người cần gặp.
May mắn người đó là Tổng
biên tập tờ Người đại biểu nhân dân. Ông biết thi sĩ Phùng
Quán. Lát sau ông gọi thêm đồng chí Vụ trưởng Tài chính, Vụ Chính sách…
Bức thư gửi Chủ tịch Lê Quang Đạo được đọc to cho mọi người nghe.
Ông Vụ trưởng Chính sách
hăng hái phải tra xem cái ông Đoàn Phú Tứ này có phải là ĐBQH Khóa I
không…
Cuốn kỷ yếu Quốc hội được mang ra. Tra tới tra lui. Không có tên Đoàn
Phú Tứ nào cả. Phùng Quán lạnh toát người. May mà kỷ yếu có phần phụ lục danh
sách những đại biểu nghỉ nửa chừng. May quá Đoàn Phú Tứ đây rồi…
Ông Vụ Chính sách trầm ngâm đại ý, đúng là có. Nhưng ông Đoàn Phú Tứ
đã nghỉ đại biểu từ năm 1951 nên Quốc hội không còn trách nhiệm gì về ông nên
không thể cấp tiền mai táng được…
Vốn tính nhu mì nhưng không hiểu sao khi ấy Phùng Quán mặt đỏ gay. Tức
giận bực bội, thất vọng có cả. Nhưng không to tiếng, mà chỉ hơi cao giọng khi
sang sảng dẫn ra câu chuyện của ĐBQH kiêm thi sĩ Đoàn Phú Tứ. Chuyện cụ Tứ đã
rất kiên cường dũng cảm vạch ra tội tham nhũng của đại tá Cục trưởng Cục quân
nhu Trần Dụ Châu bằng lá đơn gửi lên Hồ Chủ tịch…
Câu chuyện về đám cưới xa hoa quá mức của đại tá Cục trưởng Trần Dụ
Châu tổ chức cho thuộc hạ qua cung cách miêu tả sinh động của Phùng Quán hôm
đó tại Văn phòng nhà Quốc hội 53 Ngô Quyền cuốn hút nhiều người nghe. Một số
người đã biết loáng thoáng nhưng khi ấy mới được tường tận.
Mùa đông năm 1950,
Đoàn Phú Tứ ở chiến khu Việt Bắc. Ông có chân trong tòa soạn tạp chí Văn
nghệ, trong Ban chấp hành Đoàn Sân khấu Việt Nam.
Là nhà thơ, ông còn là ĐBQH khóa I. Ông cùng với một đoàn nhà văn đi
thăm và úy lạo các đơn vị bộ đội vừa đánh giặc trở về. Tận mắt chứng
kiến các chiến sĩ bị thương thiếu thuốc men, bông băng, và hầu hết chiến sĩ
đều rách rưới, “võ vàng đói khát”, “chỉ còn mắt với răng”, mà mùa đông năm đó
tiết trời chiến khu lạnh tới mức nước đóng băng… Ông trở về cơ quan chân ướt
chân ráo thì nhận được thiệp mời của Trần Dụ Châu, đến dự lễ cưới ông ta đứng
ra tổ chức cho cán bộ cấp dưới đặc biệt thân cận, phụ trách công tác vật tư,
tên là Lê Sĩ Cửu.
Trần Dụ Châu? “Màn Trần Dụ Châu”, vì mỗi cái màn bị ăn cắp mất hai tấc
vải, nên hễ ngồi lên là đầu đụng trần màn; “Áo mền trấn thủ Trần Dụ Châu” vì
mỗi cái mền bị rút bông lót trong áo, trong mền và thay vào bằng bao tải…
Hình ảnh chuyến thực tế úy lạo như đang váng vất, hiển hiện…
Đoàn Phú Tứ bước vào phòng cưới, cái hội trường dựng bằng tre nứa, lợp
lá gồi, sáng trưng những dãy bạch lạp to bằng cổ tay. Trên những dãy bàn dài
tít tắp, xếp kín chim quay, gà tần, vây bóng, nấm hương, giò chả, thịt bê
thui, rượu tây, cốc thuỷ tinh sáng choang, thuốc lá thơm hảo hạng. Ban nhạc
sống của nhạc sĩ Canh Thân được mời từ khu 3 lên tấu nhạc réo rắt…
Trần Dụ Châu mặc quân
phục đại tá choáng lộn, cưỡi ngựa đến dự cưới, theo sau là một vệ sĩ cao lớn,
súng “côn bạt” đeo xệ bên hông. Tân khách ngồi chật kín hội trường. Rượu vang
đỏ rót đầy các cốc. Vị chủ hôn Trần Dụ Châu oai phong, đỏ đắn, đầy quyền uy
bước ra tuyên bố làm lễ thành hôn cho đôi vợ chồng mà hắn đỡ đầu, và trịnh
trọng mời tân khách nâng cốc… trong tiếng nhạc xập xình. Nhìn thấy Đoàn Phú
Tứ ngồi ở bàn đầu, ông ta liền tươi cười giới thiệu: “Đám cưới hôm nay có một
vị khách đặc biệt là ông Đoàn Phú Tứ, nhà thơ cự phách của nhóm Xuân
Thu nhã tập. Xin mời nhà thơ nổi tiếng lên đọc một bài thơ mừng cô dâu
chú rể và quý vị tân khách”.
Đoàn Phú Tứ đứng lên, mắt
đăm đăm nhìn cốc rượu vang đỏ như máu đầy tràn trước mắt… Ông bỗng thấy giận
run, ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Trần Dụ Châu, nói lớn, nhấn mạnh từng từ
một cho tất cả những người dự tiệc cưới đều nghe thấy: “Tôi xin đọc tặng vị
chủ hôn, cô dâu chú rể và tất cả các vị có mặt hôm nay, một câu thơ hay nhất
mà tôi vừa chợt nghĩ ra”… Khắp các bàn tiệc dậy lên tiếng xì xào tán thưởng:
“Hoan hô Xuân Thu nhã tập! Hoan hô thi sĩ Đoàn Phú Tứ!” Chờ cho
tiếng xì xào im hẳn, nhà thơ nói tiếp: Câu thơ đó như sau: “Bữa tiệc cưới
chúng ta sắp chén đẫy hôm nay, được dọn bằng xương máu của chiến sĩ! - “Láo”,
Trần Dụ Châu mặt vụt tái nhợt quát to. Tiếp liền theo đó là vệ sĩ của ông ta
xông tới tát bốp vào mặt nhà thơ. Nhà thơ lặng lẽ rút khăn tay lau mặt, ném
khăn xuống đất, rồi nhổ vào cốc rượu đỏ như máu đầy tràn trước mặt đĩnh đạc
bước ra khỏi phòng cưới.
Bút tích Màu thời gian.
Ngay
đêm hôm đó, nhà thơ, ĐBQH Đoàn Phú Tứ viết một bức thư dài gửi lên Hồ Chủ
tịch, trình bày toàn bộ sự việc.
Một tuần sau, Tòa án quân sự được thiết lập cũng tại khu vực hội
trường đó. Trần Dụ Châu bị điệu ra trước vành móng ngựa, cúi đầu nhận hết mọi
tội lỗi, và lãnh án tử hình vì tội tham nhũng. Hồ Chủ tịch đã tự tay ký vào
bản án tử hình.
Còn chú rể Lê Sĩ Cửu thì đã tự sát trong nhà tạm giam để khỏi phải
phơi mặt trước vành móng ngựa.
… Thời điểm đó có
lẽ còn nhiều điều chưa thông thoáng đổi mới, nguyên tắc là nguyên tắc nên thi
sĩ Phùng Quán đã trở về tay không. Không xin được áo quan lẫn tiền mai táng
cho nhà thơ Đoàn Phú Tứ. Tôi nhớ mồn một là nhà thơ Phùng Quán khi kể
cứ nói đi nói lại là gia đình nhà thơ Đoàn Phú Tứ không hề nhờ Phùng Quán làm
việc đó mà ông tự nguyện, bởi thấy hoàn cảnh ông bạn già của mình quá khó
khăn may ra giúp được gì chăng? Nhưng có lẽ điều nhà thơ Phùng Quán tạm được
an ủi là trong tang lễ của nhà thơ Đoàn Phú Tứ có vòng hoa lớn của Văn phòng
Quốc hội đưa đến khu nghèo An Dương với dòng chữ Kính viếng nhà thơ
nổi tiếng Đoàn Phú Tứ - Văn phòng Quốc hội và Hội đồng Nhà nước.
… Sau này lục lại tài liệu thì tìm thấy những dòng Bác Hồ (Biên bản
họp Hội đồng Chính phủ tháng 11/1950) nói về vụ Trần Dụ Châu thế này:
Chúng ta sinh
ra trong một xã hội phong kiến và thực dân, một xã hội ham danh ham lợi. Danh
lợi dễ làm hư người. Danh lợi là tập quán. Bây giờ chúng ta dùng cán bộ để
cải tạo xã hội mà không có chính sách biện pháp cải tạo cán bộ đấy là khuyết
điểm. Hình như lần
ấy, tôi có gạ Phùng Quán lý do nhà thơ kiêm ĐBQH tại sao nghỉ chức danh ĐBQH
giữa chừng (năm 1951) như thế nào? Nhà thơ cười lấp lửng mềng (mình)
cũng chả biết nữa…
Nhà thơ Phùng Quán mất đã
lâu. Băn khoăn vì sao Đoàn Phú Tứ nghỉ ĐBQH giữa chừng vẫn để ngỏ. Nhưng mãi
rồi tôi mới ngộ ra cái lấp lửng ngày ấy của thi sĩ. Rằng, băn khoăn thắc mắc
mà chi khi thi sĩ họ Đoàn đã để lại thông điệp Màu thời gian cho hậu thế? Và
nữa, không phải ngẫu nhiên mà Đoàn Phú Tứ khi thời gian sau này từng nhọc
nhằn khi chuyển ngữ từ tiếng Pháp sang tiếng Việt với bút danh Tuấn Đô cho
những Lão hà tiện. Trưởng giả học làm sang của Molière, Đỏ và đen Stendhal,
Tuyển tập kịch của Alfred de Musset và Hài kịch Shakespeare vv…
(Theo Tiền phong) Xuân Ba
|
Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét