16:03
NHÌN VỀ PHÍA TRƯỚC ĐỂ ĐỒNG
HÀNH CÙNG DÂN TỘC
(Viết về nhà báo Nguyễn
Phương Hùng - Việt kiều Mỹ, nguyên là lính biệt động quân đội Việt
Chiến tranh đã đi qua gần bốn thập kỷ. Thế hệ những người trẻ
tuổi sinh ra sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng chúng tôi may mắn không
hề biết đến mùi khói súng và cả nỗi đau chia cắt đất nước. Chúng tôi lớn lên,
dẫu đất nước còn nghèo khó, tuổi thơ dẫu còn phải ăn cơm gạo tấm độn lẫn sắn
khoai, nhưng đó là tuổi thơ thánh thiện được tung tăng cắp sách tới trường
với những ước mơ trong trẻo. Nhưng trên đường đi của người làm báo, tôi đã
gặp nhiều cuộc đời khác mà tuổi thơ của họ, số phận của họ gắn liền với số
phận của dân tộc. Trong số những người mà tôi đã gặp ấy, có cả những người
“từng ở phía bên kia”, những người mà 38 năm trước đã bỏ nước ra đi vào ngày
30-4-1975 lịch sử, vì thù hận đã tham gia chống phá đất nước từ bên ngoài…
Hôm nay, khi đất nước liền một dải, như “đứa con xưa đã tìm về nhà”, họ kể
lại cho chúng tôi hành trình tìm về nguồn cội để tạ tội với Tổ quốc, để nhìn
về phía trước đồng hành cùng dân tộc.
Một trong những cuộc đời như thế, số phận như thế mà tôi muốn kể
là nhà báo Nguyễn Phương Hùng, Tổng Biên tập tờ kbchn.net, Việt kiều Mỹ, ông
nguyên là biệt động quân trong quân đội Việt Nam Cộng hòa. 9 tuổi, Nguyễn
Phương Hùng đã cùng gia đình từ phố Hàng Đẫy (nay là phố Nguyễn Thái Học), Hà
Nội di cư “theo Chúa vào
Trở về đời sống dân sự, Nguyễn Phương Hùng đi học luật, rồi làm phiên dịch
viên cho hãng Paciffic Architech Engernize - chuyên phục vụ quân đội Mỹ ở
miền
Đến Mỹ, Nguyễn Phương Hùng đã trải qua tất cả những nghề cực nhọc nhất, từ
dọp nhà vệ sinh đến phu khuân vác, đi đưa báo… những nghề thường chỉ dành cho
dân Á, Phi nhập cư, để có tiền sinh sống và đi học lại đại học. Chiến tranh,
đất nước bị chia cắt là những khái niệm đau thương nhất của thế kỷ 20 mà dân
tộc Việt
Mặc dù là một kỹ sư tin học, có khả năng cũng như điều kiện tiếp cận phương
tiện thông tin từ rất sớm nhưng nhà báo Nguyễn Phương Hùng tự nhận trước năm
2000 ông “là người hoàn toàn đui mù về tin tức tại Việt Nam, mù quáng tin vào
những bông hoa vẽ thật đẹp bên ngoài chiếc bánh ngọt thiu cũ của một thiểu số
người cộng đồng hải ngoại, dấn thân vô lý và mất thì giờ vào các cuộc tập họp
đấu tranh tại hải ngoại”. Chỉ đến khi được phỏng vấn Tiến sỹ Lê Quốc Hùng -
Tổng Lãnh sự Việt Nam tại San Francisco, thì thành kiến về người Cộng sản
trong ông hoàn toàn biến mất: “Kẻ thù của tôi, người Cộng sản đại diện cho
Nhà nước Việt Nam ngồi cạnh tôi hôm ấy là một biểu tượng thân thiện, đĩnh đạc
và trí thức. Ông lịch thiệp và nhân hậu khác hẳn với những thứ người ta đã
nhồi sọ tôi về người Cộng sản độc ác, lại càng khác hẳn với kiểu bặm trợn, om
sòm hành tỏi của một số người tự nhận là đại diện cho cộng đồng ở hải ngoại”.
Chính câu nói giản dị của Tiến sỹ Lê Quốc Hùng: “Tôi nói bao nhiêu cũng không
bằng mời các anh về một lần để biết quê hương” đã hối thúc để tháng 9-2011,
người con 36 năm trước trốn chạy Tổ quốc ra đi ấy về lại quê hương. Trên
chuyến bay về Hà Nội lần đầu tiên hay trên mỗi bước hành trình từ Bắc vào
Nam, đi để biết quê mình, người con tự nhận mình bất hiếu ấy nhiều lần khóc
nức nở vì không kìm nén được xúc động: “Tổ quốc của tôi, đất nước do những
người Cộng sản cùng đồng bào tôi dựng xây nên đây ư? Tôi về nước ngay sau Tết
Độc lập 2-9, cờ, hoa rợp phố phường, nếu không có hàng ngàn lá cờ đỏ sao vàng
thì tôi vẫn nghĩ tôi đang bước đi trong thành phố của một nước tư bản nào đó
chứ không phải một nước Việt Nam 36 năm trước còn hoang tàn, đổ nát vì chiến
tranh”.
Mượn ca từ trong một ca khúc của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, nhà báo Nguyễn
Phương Hùng giãi bày với chúng tôi vào một tối bên Hồ Tây lộng gió: “Bao
nhiêu năm rồi còn mãi ra đi/Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. Tôi đã đi
loanh quanh suốt 36 năm trên đất nước của những người không nói cùng ngôn ngữ
mới nhận ra được tôi có tội với Tổ quốc. Thời gian sung sức nhất của cuộc đời
một con người tôi đã không giúp gì cho đất nước mà lại không im lặng để đồng
bào tôi rảnh tay xây dựng đất nước. Bạn ạ, cái xúc động của người con xa xứ
trở về có lẽ không thể diễn tả được bằng văn chương, vì tình yêu quê hương
khác hẳn tất cả những loại tình yêu trên cuộc đời…”.
Trong vòng 18 tháng, nhà báo Nguyễn Phương Hùng đã về nước 6 lần. Từ Bắc vào
Nam, lên tận Cao Bằng thăm thác Bản Giốc, ra Trường Sa thăm các chiến sỹ hải
quân, nhà báo Nguyễn Phương Hùng đều không giấu được những giọt nước mắt và
niềm tự hào: “Tôi thực sự khâm phục các lãnh đạo Nhà nước Việt Nam về sự điều
hành đất nước, trong hơn 3 thập niên đã đưa một đất nước bị tàn phá vì chiến
tranh, kiệt quệ vì bị thực dân bóc lột lên vị trí khá vững chãi tại Ðông Nam
Á... Quê hương, đất nước tôi hôm nay đang được những người thật sự đổi mới tư
duy điều hành. Việt
Khi tôi viết những dòng này thì nhà báo Nguyễn Phương Hùng đang trên máy bay
về Mỹ mang theo những hình ảnh, thước phim, những bài viết mới nhất của ông
nói về chuyến thăm thác Bản Giốc và nhiều cột mốc chủ quyền ở biên giới phía
Bắc Tổ quốc của đoàn kiều bào. Những tư liệu chân thực, sống động này sẽ nói
với cộng đồng người Việt ở Mỹ rằng, đất nước vẫn toàn vẹn, không có ai “dâng
đất, bán biển” như một số thế lực xấu tuyên truyền, bộ đội và nhân dân Việt
Nam vẫn ngày đêm bảo vệ từng tấc đất ông cha để lại.
Nhà báo Nguyễn Phương Hùng tâm sự với tôi, để sẻ chia mà thôi. Ông bảo, sau
chuyến về Việt Nam, ông đã bị một nhóm người trong cộng đồng đe dọa, tẩy
chay, phá hoại tài sản bởi họ coi ông đã “phản bội cộng đồng”. Tôi không hiểu
tại sao họ lại cho việc ông trở về với cội nguồn dân tộc, với Tổ quốc là sự
“phản bội”. Ông bảo: “từng là người trong cuộc, tôi hiểu rất rõ chuyện này.
Trong bộ phận nhỏ cộng đồng chống đối hiện nay, phần lớn là những người đã
cao tuổi, không thạo về máy tính hay internet nên việc cập nhật thông tin về
tình hình đất nước hạn chế. Họ đã bị hướng dẫn sai lạc để hiểu lầm về tình
hình đất nước. Cộng thêm những tư tưởng cực đoan, lỗi thời nên càng dễ để bị
lừa gạt bởi các trò xuyên tạc sự thật mang mục đích chính trị. Những người
này chưa một lần trở lại đất nước nên càng bị “mù lòa”. Như tôi, nếu không về
Việt
Tôi đi theo nhà báo Nguyễn Phương Hùng đến nhiều nơi ông tác nghiệp để nghe ông
trò chuyện. Nhà báo Nguyễn Phương Hùng quả thật thông minh và dí dỏm, chuyện
gì ông cũng nói cho có vần điệu như thơ được và làm người nghe cười chảy nước
mắt. Và trong mỗi bức ảnh ông chụp, mỗi thước phim ông quay, mỗi bài báo ông
viết đều ăm ắp sự chân thực, lấp lánh một tình yêu với đất nước và đều để gửi
gắm một thông điệp. Thông điệp ấy là: “Trang sử đã lật qua, chiến tranh là
quá khứ, chiến tranh nên chỉ là quá khứ. Quá khứ thì không thể lấy lại được,
cho nên tôi nhìn về phía trước để đồng hành với toàn dân tộc”. Hôm tôi đưa
ông đi ăn bánh cuốn chính hiệu Thanh Trì ở quán vỉa hè đầu phố Tô Tịch, Hà
Nội, tình cờ ngồi cạnh người lính Thành cổ Quảng Trị năm xưa. Chốc lát, hai
người, “anh Bộ đội - tôi Cộng hòa”, họ nói đủ thứ chuyện, từ “41 năm trước chúng
tôi tấn công Thành cổ” đến góp ý sửa đổi Hiến pháp 1992, “hôm nay hai đứa
mình cùng già, tôi không còn hận thù. Tôi cũng vậy, tất cả chúng ta đều là
người Việt
Những tuyên truyền về “đàn
áp tôn giáo” ở Việt Nam là sai sự thật
Ở Mỹ, họ tuyên truyền là ở Việt Nam không có tự do tôn giáo, dân chủ và nhân
quyền nhằm lôi kéo nhiều người tham gia các hoạt động chống phá trong nước.
Tôi thừa nhận mình đã bị ít nhiều tác động. Nhưng đó là chuyện trước đây. Tôi
đã đi dọc dài đất nước, những tuyên truyền về “đàn áp tôn giáo” ở Việt Nam đã
hoàn toàn biến mất khi tôi nhìn thấy những kiến trúc đồ sộ như Đại Chủng Viện
Long Khánh, chùa Bái Đính mới xây dựng gần chùa cũ được Liên Hợp quốc công
nhận là kiến trúc văn hoá lớn nhất Đông Nam Á. Làm sao có thể tin là có đàn
áp tôn giáo khi nhà thờ Thái Bình tôi đi qua hoặc rất nhiều nhà thờ, chùa
chiền được xây dựng nguy nga dọc bên đường quốc lộ 1 từ ngã tư Tam Hiệp đến
Long Khánh, với những buổi thánh lễ ngày chủ nhật giáo dân đứng chật thánh
đường, người dân tấp nập đi lễ chùa chiền... Các tôn giáo như Phật giáo, Công
giáo, Tin lành, Hòa Hảo, Cao Đài và Hồi giáo tự do phát triển ở Việt Nam. Lễ
Phật đản vừa qua tôi cũng có mặt tại Việt
“Về Việt Nam tôi không bị
chính quyền làm phiền, là nhà báo tôi được tự do
tác nghiệp”
Tôi về nước, nghỉ đêm lại nhà em tôi, không có ai đến hỏi tại sao không khai
báo. Tôi về Việt
Là nhà báo, tôi được tự do tác nghiệp, tôi tự do đi đây đi đó, tiếp xúc với
bất cứ ai và tôi muốn phỏng vấn ai cũng được, muốn hỏi gì thì hỏi và ai muốn
trả lời hay không là quyền của họ, không có ai yêu cầu tôi phỏng vấn người
này, không được phỏng vấn người kia, chỉ được hỏi thế này, không được hỏi thế
kia.
Ở hải ngoại cứ tuyên truyền, báo chí ở Việt
Tôi mong nước ta có các văn
phòng báo chí ở nước ngoài để trao đổi tin tức hai chiều
Tôi mong muốn có văn phòng báo chí của nước ta ở nước ngoài để làm nơi trao
đổi tin tức hai chiều, đưa thông tin về đất nước Việt Nam đến với kiều bào và
ngược lại. Bà con ta không có điều kiện và ít đọc báo chí trong nước là một
thực tế, bởi nhiều người còn cho rằng báo chí trong nước bị kiểm duyệt. Hai
phần ba tin tức của kbchn là tin trong nước nhưng bà con Việt kiều hải ngoại
vẫn tìm đọc. Bởi vì kbchn là tờ báo ở nước ngoài nên người ta dễ tin tưởng
hơn.
Vì vậy, Nhà nước cần tận dụng những tờ báo của người Việt ở nước ngoài có
thiện chí để tuyên truyền. Nhà nước không nên và không cần đầu tư tiền bạc
vào các tờ báo tại hải ngoại. Ngược lại các cơ quan báo chí hải
ngoại chắc chắn cũng không muốn nhận tiền của Nhà nước để mang tiếng là
“không độc lập”. Số người Việt cư ngụ tại nước ngoài về Việt
(Theo KBCHN.net)
Hà Loan
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét