Rùng rợn tà thuật dùng sọ luyện phép biến
hình ở miền Tây
Cập nhậtlúc 08:53
(VTC News) - Người ta đồn rằng, các đạo sĩ phải
dùng 9 sọ của những cô gái đồng trinh để luyện phép.
Nỗi lòng người mẹ có con gái là nạn nhân của
tên thầy bùa điên rồ
Hết đi đường bộ, rồi lại qua phà, tôi mới tới cù lao giữa sông Tiền. Cù lao
rộng mênh mang, gồm 3 xã Tân Quới, Tân Huề, Tân Bình (thuộc huyện Thanh Bình,
Đồng Tháp).
Từ trung tâm xã Tân Quới, phải thuê xe ôm đi lòng vòng mấy cây số trên con
đường nhỏ cát bụi mù trời, tôi mới tìm thấy con rạch Mã Trường hiền hòa, nơi
từng diễn ra một vụ giết người hàng loạt của tên thầy bùa để luyện thiên linh
cái gây rúng động cả vùng miền Tây rộng lớn.
Anh xe ôm hay chuyện, tỏ ra rành mọi thứ ở cù lao giữa sông Tiền này, nhưng
khi hỏi về vụ giết người của tên thầy bùa trên cù lao, thì anh kể chuyện rất
mơ hồ, không nắm được thông tin gì.
Vượt qua cây cầu treo bắc ngang rạch Mã
Trường, sang đất Tân Huề, hỏi đường mấy lần, thì anh xe ôm dừng lại trước 2
ngôi nhà nằm chơ vơ bên triền đê, giữa cánh đồng bát ngát, dưới tán mấy cây
bạch đàn. Ngôi mộ xây nổi trên mặt đất, nằm chềnh ềnh trước nhà. Một số vùng
miền Tây Nam Bộ có tục chôn người chết ngay trước cửa nhà, để người sống được
gần gũi người chết.
Thấy khách lạ, mấy đứa trẻ tíu tít đến
xem mặt. Bà Võ Thị Bẳng dò dẫm ra ngoài, bám bên bậu cửa ngôi nhà sàn, ngó
xuống hỏi: “Mấy chú kiếm ai?”.
Thấy tôi ngó nghiêng xem ngôi mộ trước nhà, bà Bẳng kêu đó là mộ chồng bà.
“Số tui vất vả lắm các chú hè. Tui sinh ra ở Tân Quới. Ba má đẻ tới mười mấy
con lận. Tui là thứ tám, nên gọi là Tám Bẳng.
40 năm trước, lấy chồng, hổng có miếng đất cắm dùi, nên vợ chồng tui rủ nhau
ra chỗ đất sình lầy này sanh cơ lạp nghiệp à. Nhưng số tui đen lắm. Ổng nhà
tui mắc bạo bệnh, chảy máu bao tử hổng có tiền chữa, nên chết thảm lắm. Ổng
chết năm 39 tuổi. Một mình tui nuôi 4 đứa con sao nổi, may mà có một ổng
trong cù lao thương xót, rước về làm vợ, nên tui có chỗ dựa.
Tui sinh với ổng 2 đứa nữa. Nhưng ổng cũng bỏ tui về với tổ tiên mất à. Ổng
chết vì tai biến hồi 57 tuổi. Tui sống một mình lủi thủi giữa cánh đồng này
từ bấy, nhưng bệnh tật riết chú ơi. Tui vừa đi nằm viện chích thuốc một tháng
mới về, còn mệt lắm.
Cái mộ trước nhà là chồng lớn của tui đó. Tui đưa ổng về đây ở cùng con cháu
cho đỡ tủi. Sau tui cũng sẽ rước ông chồng hai về đây để tiện hương khói”.
Chúng tôi nhắc đến cô gái út của chồng lớn, tên là Trần Thị Phượng, bà Tám
Bẳng, người phụ nữ lớn tuổi hay chuyện bỗng im bặt. Bà quay mặt nhìn ra con
rạch Mã Trường dài hun hút. Mãi sau thì bà khóc.
Bà bảo: “Cái Tư Phượng là đứa thứ 4, nhưng là đứa út của chồng lớn. Nó ngoan
lắm, nó xinh nhứt nhà luôn hè. Nhắc đến nó tui đau lòng lắm. Tui thương nó
quá, nên mới đổ bệnh thế này. Nhiều năm trôi qua rùi, mà tui vẫn chưa nguôi
được. Nó chết thảm lắm”.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, gạt những giọt nước mắt thấm ướt làn da nhăn nheo
dưới đôi mắt, bà Tám Bẳng mới bắt đầu câu chuyện về cô con gái đã chết thảm
dưới tay gã thầy bùa.
Bà Tám Bẳng
Theo lời bà, năm 22 tuổi, Tư Phượng lấy chồng, là chàng trai cùng ấp. Tư
Phượng trắng trẻo, xinh đẹp nhất ấp. Chồng cũng khỏe mạnh, cường tráng, nhưng
không hiểu sao, hai năm đầu ấp tay gối, mà chưa có được mụn con.
Cuộc sống ở cù lao lam lũ quá, nên Phượng theo bạn bè lên Sài Gòn làm công
nhân may. Thế nhưng, đi chưa được bao lâu, người chồng ở nhà sinh ra buồn
rầu, nhớ nhung vợ. Anh thường xuyên gọi điện kêu vợ về, nghèo khó cũng được,
miễn ở bên nhau.
Tuy nhiên, công việc đang ổn định, thu
nhập khá, nên Phượng không muốn về. Người chồng buồn chán, uống rượu nhiều,
nên mắc bệnh. Trong tình cảnh ấy, Phượng buộc phải nghỉ việc về nhà chăm
chồng.
Nghe mọi người trong ấp mách có ông thầy Hai Tân, ở bên kia rạch Mã Trường,
thuộc ấp Hạ, xã Tân Quới rất rành bốc thuốc cứu người, lại giỏi bùa phép,
Phượng rất tò mò muốn gặp. Nếu được thầy bốc thuốc giúp trị khỏi bệnh cho
chồng thì tốt quá. Tiện thể, Phượng cũng nhờ luôn ông thầy bí ẩn này cho một
lá bùa, khiến người chồng yêu mình ít đi, không còn nhớ nhung rồi dằn vặt vợ
nữa, để Phượng chí thú làm ăn, kiếm tiền lo cho tương lai sau này.
Mộ
chị Phượng
Mấy năm trước, vùng đất giáp ranh Tân Huề và Tân Quới đồng không mông quạnh,
mùa nước ngập trắng băng, chỉ có lau lác. Đường sá chưa có nên phương tiện đi
lại duy nhất là ghe, thuyền. Phượng rủ cô em họ cùng chèo thuyền đến ấp Hạ
của xã Tân Quới gặp ông thầy bí ẩn, sống trong ngôi nhà lẻ loi giữa đồng rộng
mênh mông.
Theo lời mách của mấy bà chị trong ấp, thầy Hai Tân chỉ tiếp khách, trị bệnh,
bốc bùa vào đêm tối, nên sau khi cơm nước xong, 8 giờ đêm, Đồng Tháp Mười
chìm trong bóng đêm mênh mang, hai chị em Phượng mới tìm đến nhà thầy.
Nghe tiếng gõ cửa, ông thầy này ló đầu ra, chiếu đèn pin vào mặt hai cô gái,
nhìn từ đầu đến chân, rồi nói như cáu: “Các cưng không hiểu quy cách làm việc
của tui à. Bùa của tui chỉ hiệu nghiệm khi luyện vào lúc nửa đêm và chỉ giúp
từng người một thui. Hai cưng về đi”. Nói xong, ông thầy bùa bí ẩn đóng sầm
cửa.
Tư Phượng đem chuyện này hỏi mấy bà, mấy chị trong ấp, thì mấy bà cũng công
nhận rằng ông thầy bùa bí ẩn này chỉ làm bùa vào lúc nửa đêm và làm cho từng
người.
Nghe nói, lúc đó trời đất giao hòa, thời khắc chuyển sang ngày mới, nên bùa
mới mạnh. Mặc dù sợ tối, thân gái một mình tìm đến nhà ông thầy bùa này lúc
nửa đêm chỉ nghĩ thôi đã lạnh cả người, nhưng vì nghĩ đến bệnh tật của chồng
và tương lai của mình, nên Phượng đã mạnh dạn chèo thuyền một mình dọc con
rạch Mã Trường đến nhà thầy bùa Hai Tân lúc nửa đêm.
Gõ cửa, thầy bùa không mở cửa mà kêu chui xuống gậm nhà, ngoi lên cái lỗ, để
chui vào nhà. Theo ông thầy bùa này, nếu vào lối cửa chính thì bùa mất thiêng.
Cuộc vây
bắt tên thầy bùa
Hôm sau, gia đình không thấy Phượng đâu thì tá
hỏa tìm kiếm. Quần áo, tư trang vẫn để nguyên ở nhà, nên chắc chắn Phượng
chưa bỏ lên Sài Gòn. Điều lạ là con ghe biến mất.
Mọi người thắc mắc về sự biết mất của chiếc
ghe, thì cô em họ của Phượng mới kể rằng, cách đó hai hôm, hai chị em có dùng
chiếc ghe đến nhà ông thầy Hai Tân, tức Phạm Văn Tân bên xã Tân Quới để xin
bùa.
Nghe thế, gia đình đã chèo ghe đến nhà Hai Tân
hỏi han. Ông thầy này xác nhận rằng có chuyện một cô gái đến xin bùa, nhưng
xin xong thì về ngay, nên ông ta cũng không biết cô ta tên gì, ở đâu.
Ngôi nhà nơi chị Tư Phượng lớn lên
Nghe ông này nói vậy, gia đình dù nghi ngờ,
nhưng cũng không biết làm gì hơn. Mọi người phân công nhau tìm kiếm, hỏi han
khắp vùng. Những mô đất quanh khu vực ấp Hạ giữa đồng không mông quạnh được
tìm kiếm chi tiết, song không thấy tăm hơi, dấu tích nào của Phượng.
Khi đó, mùa lũ, khắp vùng Đồng Tháp Mười nước
ngập mênh mông, chỉ thi thoảng có những doi đất nhô lên khỏi cánh đồng. Cách
ngôi nhà nhỏ xíu của thầy bùa Hai Tân, cạnh con rạch Mã Trường, khoảng 400m
có một doi đất nhô lên. Trên doi đất ấy có hàng bạch đàn cùng một chuồng
ngan, vịt. Út Teo cùng một cô em chèo thuyền cập vào doi đất ấy…
Kể đến đây, bà Tám Bẳng, mẹ chị Tư Phượng ôm
mặt khóc, nước mắt chảy ướt gò má nhăn nheo. Bà mếu máo: “Nghĩ lại cảnh ấy
tui đau lắm chú à. Nghĩ đến cái Phượng, tui lại ốm mất. Hôm làm đám cho hắn,
mấy đứa phóng cái ảnh hắn để trên ban thờ, nhưng tui không chịu được, cứ khóc
suốt khi nhìn ảnh hắn. Tui phải đem ảnh giấu đi. Cứ nghĩ đến cái chết của
hắn, tui lại lăn ra ốm”.
Đường vào
ấp Hạ, xã Tân Quới, nơi diễn ravụ
ángiết hàng
loạt phụ nữ
Không dám hỏi gì thêm, sợ khoét sâu nỗi đau
của bà Tám Bẳng, tôi đành chào từ biệt bà, chạy lòng vòng ra phía cánh đồng
xã Tân Quới, đi tìm mộ chị Tư Phượng, thắp cho chị nén nhang.
Ngôi mộ chìm nghỉm trong bụi cỏ. Anh xe ôm
mượn chiếc dao của chị nông dân đang cắt cỏ gần đó phát quang, nấm mồ buồn
thảm hiện ra, tấm bia ghi rõ: Phần mộ Trần Thị Phượng, hưởng dương 26 tuổi.
Quanh khu vực nơi thầy bùa Hai Tân ở cũng từng
có một số hộ dân, nhưng họ cũng bỏ đi cả, vì quá hãi hùng với vụ án năm xưa.
Mấy ngôi nhà cạnh đó giờ người nơi khác ở, hỏi về vụ án, họ cũng không nắm
được nhiều, mà chỉ đến nhà ông Châu Văn Nhã, 52 tuổi, ở ấp Hạ, thuộc xã Tân
Quới, cách nơi xảy ra vụ thảm sát và hiếp dâm phụ nữ kinh thiên động địa độ
300m.
Buổi trưa chang chang nắng, gió lộng, ông Năm
Nhã nằm võng đong đưa trước ngôi nhà sàn. Tôi ngồi uống nước, chờ ông qua
giấc ngủ trưa. Một người phụ nữ gánh rau cải từ rạch Mã Trường về nhà. Bà nói
là vợ ông Năm Nhã.
Tôi hỏi chuyện, bà chối đây đẩy, bảo không
biết gì nên không nói được. Nhìn ánh mắt sợ hãi của bà, tôi hiểu rằng, cũng
như những cư dân quanh đây, đều hãi hùng khi nhắc đến gã thầy bùa giết người
lấy sọ luyện phép biến hình.
Bà bảo tôi cứ đánh thức ông Năm Nhã dậy mà hỏi
chuyện, chứ chờ ông ngủ có mà đến tối. Ngày nào ông chẳng uống rượu tây tây,
rồi ngả lưng ở võng đón gió hây hây mát từ rạch Mã Trường thổi vào.
Thấy khách lạ tìm hiểu chuyện gã thầy bùa sát
hại phụ nữ luyện phép thần thông, ông Năm Nhã hào hứng hẳn. Men rượu như tan
biến đâu mất. Từng thời khắc kinh hoàng năm xưa, mà ông chứng kiến tường tận
hiện về.
Ông Năm
Nhã kể chuyện phát hiện ra xác chị Tư Phượng
Ông Năm Nhã kể: “Đợt đó, tháng 8 âm lịch, đúng
mùa nước nổi dâng cao nhứt, tui đang thiu thiu ngủ trên võng trước hiên nhà,
thì giựt mình tỉnh giấc khi nghe tiếng hét của mấy đứa con gái.
Tui thấy lạ, ngó ra sau, thấy 2 đứa con gái
đang kêu ầm lên. Tui chèo thuyền nhanh ra gò đất. Hai đứa mặt mũi trắng bệnh.
Nó kêu la: “Chú Năm ơi, chỗ này chôn người hay sao ấy, không phải chôn heo.
Chú ra bới giúp con xem sao”.
Tui chạy đến bới ra, đúng là người thiệt,
chẳng phải chôn heo. Chuyện kể cũng lạ đời. Cái Út Teo và đứa nữa chèo thuyền
ra gò đất. Vừa bước chân xuống gò thì cái Út Teo bỗng ngứa ngáy tay chân, rồi
kêu con bé kia tạm nghỉ để nó gãi.
Cái Út Teo chống mạnh cái dầm chèo thuyền xuống đất, chỗ giữa hai hàng bạch
đàn, lối đàn vịt lên xuống phẳng lỳ, nhão nhoét, thì bật lớp đất mỏng, trúng
luôn cái miệng người. Sợ quá, nó mới hét lên gọi tui. Tui gạt đất rộng ra,
thì hiện ra khuôn mặt người. Nhìn khuôn mặt, tui nhận ngay ra cái Phượng. Cái
Tư Phượng ngoan, hiền, lại xinh xắn, nên vùng này ai cũng biết nó”.
Ngay khi phát hiện cô gái Tư Phượng bị giết hại,
chôn ở gò đất, ông Năm Nhã lập tức nghi ngờ hung thủ chính là gã thầy bùa
biến thái, bí ẩn sống ngay trong ấp mình, tức Nguyễn Văn Tân, thường gọi là
Hai Tân. Mấy hôm trước, chính mắt ông Năm Nhã nhìn thấy Tư Phượng cùng một cô
gái chèo thuyền đến nhà Hai Tân, rồi lại chèo về.
Ông Năm Nhã hiểu rõ gã thầy bùa này, không bao
giờ tiếp 2 người trở lên, nên hắn sẽ đuổi về và hẹn gặp riêng vào lúc nửa
đêm. Ông tin chắc rằng, cô gái Tư Phượng đã tự tìm đến nhà Hai Tân và đã phải
chịu cái chết thê thảm.
Với suy nghĩ đó, ông hô hào mọi người chạy về
phía ngôi nhà nhỏ bên rạch Mã Trường bao vây nhà Hai Tân, để chắc chắn rằng
hắn không trốn thoát được.
Ông gọi Hai Tân ra ngoài nói chuyện, nhưng tên
thầy bùa này không mở cửa, mà tử thủ trong nhà. Ông cùng một người nữa đạp
cửa xông vào, nhưng gã thầy bùa đứng ngay cửa với con dao găm sắc bén, loại
dao găm lính thủy đánh bộ Mỹ dùng. Hắn đứng trong thế thủ, giương dao ra phía
trước, sẵn sàng đâm bất cứ ai xông vào nhà.
Càng lúc, những người trong gia đình chị Tư
Phượng kéo đến càng đông. Mấy người vác gậy xông vào, liền bị hắn đánh bật
ra. Mọi người đang tính nên giật đổ ngôi nhà hay phóng hỏa đốt, thì gã thầy
bùa múa dao mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây, chạy vào nhà ông Tư Long ở
cạnh, rồi tử thủ trong đó.
Sợ có thể có người mất mạng vì hắn, nên mọi
người đã gọi công an đến. Chừng 1 tiếng sau, công an xã, huyện có mặt trên
mấy chiếc ca nô, đỗ bên rạch Mã Trường. Tên thầy bùa Hai Tân được áp tải lên
ca nô, chở đi mất.
Những
bộ xương tố cáo tên thầy bùa
Ngay chiều hôm đó bắt sống tên thầy bùa Phạm
Văn Tân, thường gọi là Hai Tân (xã Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp), hiện
trường gò đất cách nhà gã thầy bùa Hai Tân được căng bạt, thi hài chị Tư
Phượng được quật lên. Trời mưa như trút nước, mà hàng ngàn người đi ghe,
thuyền ghé qua xem hiện trường.
Khi đó, mọi người không hiểu vì sao gã thầy
bùa Hai Tân lại giết người và chôn xác một cách quái lạ như thế. Hắn đào một
cái hố nhỏ, hẹp như lại rất sâu. Hắn đặt xác chị Phượng theo thế thẳng đứng,
mặt ngửa lên trời, rồi lấp đất lại. Đào huyệt như thế vừa khó, mà chôn xác
lại không được sâu.
Hàng trăm lời đồn đoán vây quanh sự kiện kinh
hoàng này. Người thì đồn rằng gã Hai Tân giết người, chôn xác chị Phượng ở
doi đất này để trấn yểm, người thì đồn rằng hắn yểm bùa, chôn chị Phượng như
thế, rồi nhốt linh hồn chị ở gò đất này để trông giữ kho báu cho hắn (?!).
Cây cầu
khỉ qua rạch Mã Trường dẫn đến nhà chị Tư Phượng
Trước đó, hắn thường đào rất nhiều hố dọc rạch
Mã Trường để truy tìm kho báu, nên người dân đồn đại như thế cũng là điều dễ
hiểu. Do có lời đồn như vậy, nên sau khi xác chị Phượng được đưa đi, một số
thanh niên trong vùng đã liều mạng vác cuốc, xẻng ra doi đất này đào bới. Một
số người dùng thanh sắt nhọn, dài tới 3m, thuốn sâu xuống lòng đất để tìm kho
báu, nhưng không thấy.
Tuy nhiên, sau khi có thông tin lực lượng công
an thu giữ mấy chiếc sọ người cất giữ trong nhà tên thầy bùa kỳ quái này, thì
mọi người mới hiểu được vì sao tên thầy bùa Hai Tân lại chôn chị Phượng theo
kiểu lạ lùng như thế.
Mục đích của hắn là lấy sọ để luyện bùa, nên
hắn chôn theo thế thẳng đứng. Thời gian sau, khi xác chị phân hủy, hắn chỉ
việc gạt lớp đất mỏng, nhấc lấy cái sọ đem về dùng. Phần xương cốt không đầu
của chị sẽ mãi mãi nằm dưới lớp đất đỏ, và hàng năm tiếp tục được phù sa dòng
Cửu Long đưa vào bồi lấp, nhấn chìm sâu thêm.
Việc cô gái Út Tẹo vô tình phát hiện ra nơi
chôn xác Tư Phượng, đã giúp lực lượng công an khui ravụ ánkỳ bí và kinh hoàng nhất miền Tây.
Hàng loạt phụ nữ bị tên thầy bùa này giết hại, lấy sọ luyện phép biến hình,
đã được làm rõ, tìm thấy hài cốt.
Điều đó cũng có nghĩa, vài phụ nữ xinh đẹp
khác, bị tên thầy bùa này “nhắm” đã thoát chết một cách may mắn. Câu chuyện
về những bộ hài cốt không đầu vùi ngay hông nhà tên thầy bùa, khiến những
người cứng vía nhất cũng phải rụng rời khi chứng kiến sự việc.
Ông Châu Văn Nhã, tức Năm Nhã, người sống cạnh
tên thầy bùa Hai Tân, từng qua lại với nhau kể nhiều câu chuyện rùng rợn, sởn
tóc gáy. Ông bảo rằng, dù ông là người cứng bóng vía, nửa đêm đi soi ếch, bắt
rắn ở nghĩa địa, ma quái, quỷ thần ông chẳng sợ, nhưng đêm xuống, đi qua khu
đất từng là nhà của Hai Tân, ông cũng thấy lạnh người. Gió thổi vào hàng bạch
đàn dọc con kênh Mã Trường lúc nào cũng xào xạc, khiến ai đi qua cũng cố gắng
bước chân vội vã hơn.
Sau khi tên thầy bùa Hai Tân được công an còng
tay đem đi, thì vài hôm sau hắn được áp tải trên chiếc ca nô, cùng với mấy
chiếc thuyền máy chạy ròng ròng phía sau. Có đến cả chục đồng chí công an,
mặc sắc phục và áo dân thường, ôm theo súng để áp tải Hai Tân.
Người dân biết chuyện, nổ thuyền máy chạy rần
rần dọc kênh Mã Trường để xem mặt tên ác quỷ. Hai Tân đã khai là hung thủ
giết hại chị Tư Phượng, khi đó mới 26 tuổi, là cô gái đẹp nhất miền đất nổi
Tân Huề.
Chiếc ca nô chạy vòng vòng trên kênh, thì dừng
lại ở đoạn kênh ngay trước mặt nhà ông Năm Nhã. Hắn chỉ tay xuống giữa con
kênh lớn này. Công an gọi ông Năm Nhã, nhờ ông nhảy xuống kênh tìm giúp vật
chứng.
Là người sống giữa vùng đất ngập nước mấy chục
năm, nên tài bơi lội, mò mẫm của ông thì không ai bằng. Ông lặn ngụp, moi bùn
chừng một tiếng đồng hồ, thì chiếc thuyền gỗ nổi bềnh lên.
Bà Tám Bẳng, cùng người thân trong gia đình
chị Tư Phượng khóc lóc rền rĩ. Đó chính là con thuyền chị Tư Phượng dùng làm
phương tiện đến nhà thầy bùa Hai Tân, rồi vĩnh viễn không về nữa.
Điều lạ lùng, mà đến bây giờ ông Năm Nhã vẫn
không hiểu được, đó là vì sao Hai Tân không vùi luôn chiếc thuyền ở đoạn kênh
chảy qua nhà hắn, hoặc một đoạn kênh vắng vẻ, mà lại vùi ở ngay trước nhà
ông, cách nhà hắn vài trăm mét? Việc làm đó của hắn rất dễ bị mấy gia đình ở
đây phát hiện.
Ngoài ra, với một người bình thường, không thể
đủ sức vùi con thuyền dưới dòng kênh sâu tới gần 2 mét nước. Đây cũng là điều
mà ông Năm Nhã cũng như tất cả người dân trong vùng không thể nào hiểu được.
Để vùi chiếc thuyền dưới bùn ở con kênh có độ
sâu tới 2 mét như kênh Mã Trường, quả là một việc vô cùng khó khăn. Một người
bình thường, phải mất hàng ngàn lần lặn xuống, móc bùn, rồi lại ngoi lên, mới
có thể chôn xong con thuyền gỗ đó.
Nhưng cái khó nhất là làm thế nào dìm được con
thuyền bằng gỗ ấy xuống đáy sông, trong khi ông Năm Nhã thử ấn bằng mọi cách,
con thuyền gỗ dù ngửa hay úp vẫn cứ trồi lên như cái phao.
Chính vì khả năng và việc làm kỳ cục của tên
thầy bùa Hai Tân, nên ông Năm Nhã cũng như người dân trong vùng tin rằng tên
thầy bùa này có phép thuật thần thông, làm những việc kinh thiên động địa, mà
cụ thể nhất là việc nhấn chìm con thuyền gỗ dưới lòng kênh ngay trước mặt các
gia đình sống bên sông, mà không bị phát hiện.
Quay trở lại câu chuyện về các cô gái bị tên
thầy bùa giết hại, ông Năm Nhã bỗng rùng mình, khuôn mặt tỏ rõ lo âu. Ngay
hôm công an bắt thầy bùa Hai Tân, ngôi nhà của gã được vây kín. Sau khi ghi
chép, đo đạc, chụp ảnh kỹ lưỡng, thì công an gom đồ xuống thuyền, chở đi hết.
Vì ông Năm Nhã được công an gọi vào hiện
trường làm nhân chứng, nên ông biết nhiều chuyện hơn người khác. Có một
chuyện kinh thiên động địa, ấy là công an thu được trong nhà Hai Tân tới 3
cái sọ người. Cảnh sát điều tra dặn dò ông Năm Nhã không được tiết lộ cho ai,
tránh gây hoang mang dư luận.
Một tháng trôi qua, kể
từ ngày Hai Tân bị bắt, mấy đồng chí công an điều tra lại đi thuyền đến gọi
ông Năm Nhã, kêu ông giúp các đồng chí đi tìm chứng cứ vụ án.
Các đồng chí công an bảo rằng, lúc đầu, tên
thầy bùa Hai Tân khai 3 chiếc sọ để trên bàn thờ trong nhà hắn thuộc sở hữu
của ông thầy bùa dạy hắn, tu ở bên núi Sam, sau thì hắn khai là của các nạn
nhân do hắn giết. Thân xác 3 cô gái bị hắn vùi ở ngay nhà hắn.
Ông Năm Nhã nhớ lại thời khắc kinh hoàng: “Dạo
đó nước lớn dữ lắm, ngập sắp đến sàn nhà tui. Tui cùng mấy thanh niên và anh
em công an đốn tràm, bạch đàn, dễ đến cả trăm cây, cắt thành cọc đóng quây
quanh nhà Hai Tân, móc bùn vào bao và đắp thành bờ. Quây bờ xong, mới chạy
máy hút nước, làm lộ nền đất dưới nhà sàn của Hai Tân.
Bọn tui đào 3 hố, hai hố ở hai bên hông nhà,
một hố ở ngay chân cầu thang, thì phát hiện 3 bộ xương không đầu. Tui đang
gom xương, thì bờ vỡ, nước ập vào. Tui cứ thế lặn ngụp, nhặt lên đủ xương thì
thôi".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét