Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Liệu có phải trách nhiệm ngành du lịch?*

14:34

Điểm đến và tư duy ăn xổi
Thông tin Thủ đô Bangkok của Thái Lan đã được trang web du lịch Trip Advisor bình chọn là thành phố thứ hai tốt nhất thế giới cho việc mua sắm du lịch, chỉ đứng sau New York (Mỹ) - trong một cuộc khảo sát toàn cầu với 75.000 du khách, bao gồm 40 thành phố lớn trên thế giới - khiến chúng ta một lần nữa phải nhìn lại mình. Đáng chú ý, Bangkok được đánh giá tốt nhất ở khía cạnh giá trị đồng tiền bỏ ra khi khách du lịch đến nước này. Phải chăng, đó cũng chính là điểm yếu nhất của du lịch Việt Nam khi mà nạn "chặt chém” đã khiến cho 80% khách quốc tế một đi không trở lại?  
"Đây là một kết quả rất quan trọng đối với chúng tôi. Chúng tôi luôn luôn tìm cách để Thái Lan có được vị trí là một thiên đường mua sắm, ở đó giá trị tiền bạc được bảo đảm và sự đa dạng của sản phẩm và dịch vụ” - người đứng đầu ngành du lịch Thái Lan Suraphon Svetasreni nói.

Trước đó, Bangkok đã vượt qua Thủ đô London của Anh để trở thành điểm đến du lịch bằng đường hàng không được ưa chuộng nhất trên thế giới - cuộc bình chọn tháng 5 vừa qua, do Công ty Dịch vụ tài chính MasterCard (Mỹ) bình chọn. Tiếp sau Bangkok đều là những thành phố "khủng”, trong đó có London, Paris, Singapore.

Cũng cần biết rằng, xếp hạng trên không chỉ là về đường bay - dịch vụ hàng không, mà còn bao gồm cả số tiền du khách nước ngoài chi tiêu tại thành phố đó. Và cũng một nhắc nhở nữa, theo MasterCard, trong số 10 thành phố hàng đầu về điểm đến du lịch, dự kiến cho tới năm 2016, thì cũng không có Hà Nội hay TP. Hồ Chí Minh, hoặc bất cứ một thành phố nào khác của Việt Nam.

Một câu hỏi đặt ra: Vậy thì bao giờ Việt Nam mới trở thành điểm đến như ta hằng kỳ vọng? Bao giờ mới đến lượt chúng ta được du khách quốc tế chọn lựa? Nếu cứ như bây giờ thì ngày ấy thật quá xa xôi.

Dư luận từng tha thiết đề nghị "đại phẫu” giáo dục, "đại phẫu” nông nghiệp. Nay, chắc phải đề nghị "đại phẫu” ngành du lịch nước nhà. Còn nhớ, vụ mẹ con du khách người Úc bị xích lô chặt chém, đến độ Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch phải đến tận nơi xin lỗi khách. Thật là xấu hổ. Người ta là "khách đến chơi nhà”, mình là chủ, lại lúc nào cũng tự hào về người Việt Nam hiếu khách, ấy vậy mà lại mang khách ra mà chặt, mà bóp nặn thì hiếu khách ở chỗ nào? Bao nhiêu tiền bỏ ra để làm thương hiệu, kể cả quảng cáo hình ảnh Việt Nam điểm đến trên các kênh truyền hình có khả năng chi phối toàn cầu như từng làm đi chăng nữa, thì chỉ một vụ xích lô chặt chém kia thôi cũng đã đủ xôi hỏng bỏng không. Thương hiệu là vấn đề khó khăn, nó phải được xây dựng, vun đắp từng li từng tí, ngày này sang ngày khác một cách bền bỉ, chứ không chỉ mỗi một việc bỏ tiền ra mua là có thương hiệu. Thương hiệu tốt phải là thực chất, do nhiều yếu tố cấu thành. Đã không xây nổi lại còn phá hỏng nó ở những điểm then chốt nhất- thái độ đối với du khách - thì biết đến bao giờ chúng ta mới rửa được vết nhơ?

Nói đó là vết nhơ cũng không quá đáng, là bởi vì nạn chặt chém du khách không phải là cá biệt, mà đã phổ biến, trở thành "tập quán” mất rồi. Trong suy nghĩ của rất nhiều người, "khách Tây” là miếng mồi béo bở, mỗi người "rỉa” một tí. Người ta vẫn nghĩ rằng, khách Tây giàu, một vài chục, một vài trăm đôla có thấm vào đâu, nên ngấm ngầm bắt tay nhau chặt chém, nâng giá các mặt hàng, các dịch vụ một cách vô tội vạ. Hà Nội giữ xích lô lại như một nét riêng biệt thu hút khách du lịch nước ngoài, thế mà chính xích lô lại làm hỏng uy tín của du lịch, thật hết chỗ nói. Những người bán hàng thủ công mỹ nghệ cho biết, khi hướng dẫn viên du lịch dắt khách đến, bao giờ cũng "nói nhỏ” với người bán hàng nâng giá lên để ăn chênh lệch. Số tiền vênh đó vào túi hướng dẫn viên là tiền của du khách. Và như vậy, tất nhiên hàng souvenir bị đắt cũng có nghĩa là giá trị đồng tiền người ta bỏ ra không tương xứng với hàng vì đã bị hà lạm.

Còn về các mặt hàng lưu niệm mang bản sắc Việt Nam, có tính đặc trưng vùng miền trên đất nước ta thì tới nay vẫn hết sức nghèo nàn, thiếu tinh xảo, nhanh hỏng. Ví dụ mặt hàng lụa, tơ tằm. Đây là loại vải rất được du khách Âu-Mỹ ưa chuộng. Có khi họ mua vải, nhưng phần lớn là mua sản phẩm may mặc. Việt Nam tự hào là xuất khẩu sản phẩm dệt may lọt vào vị trí hàng đầu thế giới, trong đó đương nhiên có sự đóng góp về mặt khéo tay của người thợ. Thế mà ở những sản phẩm quần áo bằng lụa tơ tằm, đũi bán cho du khách khi đến Việt Nam, thì lại rất ẩu. Ẩu từ chỗ nhuộm màu- giặt một, hai lần là bạc tím bạc tái, trông không còn ra thể thống gì. Chất liệu thì lẫn trong lụa tơ tằm Việt Nam lại có lụa tơ tằm "lạ” giá rẻ, bóng loáng, khiến cho mặt hàng này của chúng ta bị pha loãng, chân chân giả giả. Đã thế, kiểu may lại cùng một khuôn, không sáng tạo, không có ý tưởng riêng. Người ta chỉ chạy theo số nhiều và nghĩ rằng Tây họ mua làm kỉ niệm ngắm chơi trong một chuyến đi, chứ có mặc đâu mà phải làm cẩn thận (!?). Tư duy ăn xổi đã in hằn trong suy nghĩ nhiều người, trở thành thái độ ứng xử mỗi ngày đã làm chúng ta tụt hậu.

Về các loại hình du lịch, cũng thật đáng ngại. Việt Nam ta có hệ thống sông thuận lợi cho những tour du lịch sông nước. Nhưng bạn đã đi du lịch bằng thuyền trên sông Hồng chưa? Hay là nghe ca Huế trên sông Hương? Đi thuyền ba lá ở Đồng Tháp Mười? Nếu chưa đi thì nên đi cho biết, và rồi sẽ tự trả lời được câu hỏi luôn canh cánh trong lòng: vì sao du lịch mãi không cất cánh? Trong 3 tuyến sông kể trên, nghe ca Huế trên sông Hương là đáng chú ý hơn cả, nhưng cũng vẫn không đáp ứng yêu cầu. Du khách sau cảm giác  chộn rộn ban đầu, bỗng nhận ra điều gì đó không thật chất trong tiếng đàn giọng hát. Đội ngũ của ta chỉ có thế, biết làm sao được.

Từng điểm đến của đất nước mình thú vị lắm, nhưng liên kết những điểm đến đơn lẻ ấy thành một chuỗi thì hình như vẫn chỉ là ý tưởng. Miền Trung tự hào là "Con đường di sản” với động Phong Nha- Kẻ Bàng, cố đô Huế, Mỹ Sơn, Hội An, không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên- đều đã được UNESCO công nhận, nhưng có một tuyến du lịch kết nối các di sản một cách bài bản chưa? Câu trả lời vẫn ở phía trước. Đó là chưa nói các bãi biển, các đảo, vịnh ở miền Trung là vô cùng đặc sắc với các cửa biển Thuận An, Lăng Cô (Huế), Non Nước (Đà Nẵng), Sa Huỳnh (Quảng Ngãi) Ghềnh Ráng (Bình Định), Long Thủy- Mỹ Á (Phú Yên), Nha Trang, Cam Ranh (Khánh Hòa), Ninh Chữ (Ninh Thuận), Mũi Né (Bình Thuận)… Nhưng vẫn mạnh ai nấy làm, chỗ nào làm cũng na ná giống nhau. Thật là của trời cho mà để dãi dầm mưa nắng, thật đáng tiếc thay!

Sản phẩm du lịch nghèo nàn, dịch vụ du lịch không hấp dẫn, đội ngũ hướng dẫn viên  non yếu nghiệp vụ, không có sự liên kết để tạo nên sức mạnh tổng thể, nạn chặt chém "bắt nạt” du khách phổ biến (Tây bị bắt chẹt mà Ta cũng bị bắt chẹt nốt)…. Đó là những sợi dây ghì trói không để cho "chiếc máy bay du lịch cất cánh”, dù nó đã được đặt trên đường băng từ rất lâu rồi.

Đã đến lúc phải "đại phẫu”. Việc đó không thể trông đợi ngoại lực mà phải tiến hành bằng chính nội lực, trong đó chủ lực là ngành du lịch .
(Theo ĐĐK) NAM VIỆT
* “Chặt chém” là hệ quả của sự xuống cấp đạo đức trong kinh doanh. Nạn chặt chém, chèo kéo khách trên đường phố… là tình trạng an ninh trật tự kém. Trách nhiệm trước thực trạng này không thể chỉ trông chờ vào ngành du lịch. Đây là trách nhiệm của chính quyền các cấp và hệ thống cơ quan bảo vệ pháp luật. Không nhận rõ nguyên nhân, cứ suốt ngày quy chụp cho ngành du lịch thì sẽ chưa thể có bài giải cho thực trạng này. Vừa qua lại có một đề xuất thành lập lực lượng Cảnh sát du lịch! Thật buồn cười, nếu ngành nào có vấn đề an ninh trật tự cũng đòi có cảnh sát riêng thì giải tán Bộ Công an đi cho xong.
Thương Giang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét