Casino
Cái nhìn khác
“Casino
cho người Việt, tại sao không?” đang là đề tài bàn luận sôi nổi. Người
ủng hộ, kẻ phản đối. Phe phản đối quyết liệt thì cho rằng casino là tệ nạn
phải loại trừ. Phe ủng hộ thì cho rằng casino có những mặt trái của nó nhưng
nên hợp thức hóa để dễ kiểm soát và thu thuế cho ngân sách, vì cấm cũng rất
khó thành công.
Casino là loại hình giải trí đặc thù, người chơi dựa nhiều
vào sự may rủi, nó có hấp lực ghê gớm. Các loại hình xổ số kiến thiết cũng
vậy nhưng ở dạng bình dân, hấp lực ở mức thấp hơn. Sau 1975, đã có lúc chúng ta
xóa sổ loại hình từng được mệnh danh “ích nước lợi nhà” này vì cho đó là cờ
bạc trá hình. Khi đất nước đổi mới, xổ số kiến thiết được phục hồi, mang lại
nhiều công ăn việc làm, tạo nguồn thu đáng kể của nhà nước. Malaysia dẫn
dầu về du lịch ASEAN một phần nhờ vào phức hợp khách sạn - giải trí - casino
Genting. Mẫu mực và lý tưởng như Singapore, sau nhiều năm cấm đoán
cũng đã mở casino và khẳng định “đó là cơ sở quan trọng để tăng lượng khách
du lịch và tăng ngân sách cho nhà nước”. Chính cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu
từng trải lòng: “Suốt mấy chục năm lãnh đạo đất nước, vượt qua nhiều khó khăn
trở thành rồng châu Á, tôi chỉ hối tiếc là đã không cho phép mở casino và đua
xe thể thao F1”. Con trai ông, Thủ tướng Lý Hiển Long đã sửa sai cho cha
mình. Bằng một loạt công trình, trong đó có casino, Singapore dự
kiến tăng 40% lượng khách du lịch trong năm 2012.
Ở Mỹ, Úc, Macau, dân bản
địa được vào casino nhưng họ có biện pháp quản lý chặt chẽ để đảm bảo không
ai bị “tán gia bại sản”. Dân Singapore
mỗi lần vào casino phải nộp lệ phí khoảng 80 USD/ngày. Casino ở nhiều nước
còn được quyền từ chối người chơi nếu gia đình họ có yêu cầu. Tại Việt Nam, có thể
thấy chơi cờ, đánh bài ăn tiền khá phổ biến. Từ năm ba ngàn đồng đến bạc
triệu, thậm chí bạc tỉ. Cái gì cũng cá độ ăn tiền được. Từ bóng đá, bóng
chuyền, đua ngựa, đua chó, trời mưa, trời nắng đến biển số xe chẵn lẻ. Từ đá
gà đến chơi đề đều là cờ bạc. Lực lượng công an phải ngày đêm truy bắt vất vả
nhưng kết quả như “bắt cóc bỏ đĩa”. Cấm thì cấm, chứ dân chơi chỗ nào cũng có.
Có thể thấy Trung Quốc là quốc gia không mở sòng bài nhưng
du khách Trung Quốc lại là nguồn thu số 1 của các sòng bài quốc tế. Người
Việt không được công khai chơi bài trong nước thì họ mang tiền ra nước ngoài để
chơi. Chỉ cần mấy bước qua biên giới Campuchia là họ được đón tiếp như ông
hoàng. Tổ hợp khách sạn - casino NagaWorld ở Phnom Penh còn mở hẳn văn phòng tại TP.HCM
để tiếp thị và đưa đón khách có nhu cầu. Có gần 40 sòng bài tại các cửa khẩu
Campuchia - Việt Nam.
Riêng cửa khẩu Bavet - Mộc Bài có 14 sòng bài. Trên 90% khách chơi tại các
sòng bài cửa khẩu là người Việt. Ở Naga World thì ít hơn, khoảng 70%. Mỗi
ngày người Việt đã tự nguyện “cống nộp” vào các sòng bài ở Campuchia cả triệu
USD, nếu tính luôn các nước khác thì còn gấp mấy lần.
Casino là loại hình giải trí cao cấp dành cho người có
tiền nên chỉ những người Việt đủ điều kiện nhất định mới được vào chơi. Tôi
tin là nhà nước có đủ khả năng để kiểm soát. Đó cũng là cách ngăn dòng chảy ngoại
tệ từ trong nước ra các sòng bài ở nước ngoài, phòng chống hiệu quả nạn bắt
cóc tống tiền người chơi bài Việt Nam đã xảy ra. Quan trọng hơn là
nhà nước tạo thêm công ăn việc làm và có thêm nguồn thu.
Điều giản đơn này nhiều nước đã làm từ lâu và rất tốt.
(Theo Thanh Niên) Nguyễn Vũ Mộc
Thiêng
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét