Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

Thỏa thuận ngầm của gái "bán bao" vũ trường

 Cập nhật lúc 10:54
Những cô gái ăn mặc hớ hênh ở đây có một sự thỏa thuận ngầm, khi khách đồng ý mua 'bao', tức là cuộc mua dâm đã được thỏa thuận.
Chiến, một người chạy bàn quen thuộc ở sàn JW (Hà Nội) không ngừng quảng cáo về những cô nàng bán "bao" (bao cao su) nóng bỏng tại đây. Sau hồi trà dư tửu hậu, đồng hồ chỉ 12h đêm, đám trai quyết định tới sàn JW để thỏa chí tò mò.
Trong tiếng nhạc ở vũ trường, những cô gái còn rất trẻ, đa số đều có nhan sắc và ngoại hình chuẩn tiếp rượu. Thi thoảng, các cô lại chào mời khách bằng những ánh mắt đưa tình. Dân đi bar chuyên nghiệp nhìn là biết ngay họ chính là kiều nữ bán “bao”.
Trọng, một tay chơi có tiếng ở quận Đống Đa, Hà Nội, nói: “Em khoái nơi này vì ở đây bọn em có đội thợ săn - săn những chân dài bán “bao” trong này thích hơn là ra ngoài kia anh ạ…”. Minh, người bạn đi cùng với Trọng, nói với sang: “Gái ở ngoài vào đây nhiều lắm, anh muốn đi thì để em chọn cho, vừa nói tay cậu ta vừa chỉ về phía hai cô gái tóc vàng hoe với bộ đồ bó sát mỏng tang, tay cầm bao cao su với đầy đủ chủng loại. Giờ các em ý chuyển từ mấy ngã ba ngoài đường vào trong này “kinh doanh“.
Những cô đào bán bao trong quán bar là từ mà dân chơi như Minh gọi những cô gái lả lơi trong những vũ trường hạng 2, hạng 3 ở Hà Nội. Minh chẳng ngại ngùng nói: “Dưới những ánh đèn nhấp nháy của vũ trường là những chiêu gạ tình điêu luyện. Ở đây có một sự thỏa thuận ngầm: Khi khách đồng ý mua “bao” tức là cuộc mua dâm đã được thỏa thuận”.
Chủ các bar, vũ trường chẳng mất gì, chỉ cho các cô ấy đứng tiếp rượu, chào mời khách thích của lạ là thu được tiền. Mấy cô ấy không thể quỵt được, vì những quán bar này có mối quan hệ chặt chẽ với đội ngũ xe ôm kiêm xã hội đen ở Hà Nội. Họ có thể chạy quanh thành phố để lùng người bùng tiền. Mà chả cô nào dại thế, vì ở đây làm ăn lâu dài, coi như bỏ tiền thuê chỗ để “mời” khách thôi...”.

Khi khách đồng ý mua bao cao su, tức là thỏa thuận mua dâm đã được xác lập.
Trong thế giới ngập tràn ánh đèn màu và tiếng nhạc của vũ trường, có những điều cấm kỵ nhưng "niêm yết" công khai, khiến kẻ phạm luật sẽ phải trả giá, nhất là đám chân dài mới.
Tuy không phải nhân viên chính thức, không ký hợp đồng, nhưng việc tuyển chọn vẫn diễn ra như thật vì các đào bán bao đem lại nguồn thu không nhỏ cho vũ trường, quán bar. Ở các vũ trường hạng 1, việc tuyển đào được làm rất chặt, các cô gái vào vũ trường làm việc phải qua 2 vòng xét tuyển mới có thể làm việc trong quán bar với vốn ngoại ngữ kha khá, kỹ năng giao tiếp có hạng vì các vũ trường ấy, khách Tây rất hay vào.
Những quán bar, vũ trường nhàng nhàng thì việc tuyển đào rất dễ, biết cách chiều khách, thu tiền của khách khi đã say mềm là được. Quy tắc ở đây là nếu dụ được khách khui ra những chai rượu Tây đắt tiền thì những cô gái ấy được chủ vũ trường thưởng tiền sau khi khách thanh toán tiền đồ uống. Nếu “đi khách" về, các cô được trừ tiền luôn, khỏi phải đưa lại tiền khách “bo” cho chủ quán bar.
Một cô gái ăn mặc trễ nải ngay lập tức lân la ra bàn trò chuyện với Trọng và Minh. Thấy một người trong nhóm của Trọng đi vào, cô gái ngại ngùng quay đi. Minh giới thiệu người này là anh trai cùng công ty, được anh ta đưa đến đây để “giải ngố”. Minh thì thầm: “Gái bán “bao” ở đây có một quy tắc, đó là khi khách đi với người mới lên vũ trường thì không nên mời mọc, chỉ giới thiệu để… tính kế lâu dài. Ông anh cứ từ từ hỏi chuyện”.
Cô gái ngồi cùng bàn tiếp rượu ấy tên là Nguyễn Thị Thủy, quê ở Phú Thọ, lên Hà Nội, cô đổi tên thành Duyên. Nói chuyện được một lúc, thấy khách bắt đầu bị hớp hồn, Duyên tỏ vẻ phóng khoáng hơn trong câu chuyện bằng những câu nói “ngọt tình”.
Cô châm điếu thuốc và hít một hơi dài rồi nói: “Nói chuyện một lúc em thấy mến anh thật, chẳng giống mấy gã em thường gặp, thô kệch và tục tĩu”. Rồi Duyên ra ám hiệu bằng cái níu tay: “Anh mua cho em mấy cái “bao” lấy may đi anh…”. Thấy khách không trả lời, Duyên cầm ly rượu đưa ngang mặt rồi nói: “Anh với em cạn ly nhé, hôm nay anh có thể cho em đi nhờ về một đoạn không anh, em không để anh thiệt đâu”.
Duyên biết ý, quay sang chuyện khác rồi chỉ tay sang bàn bên, nơi cô gái mặc áo phông trắng đang ngồi rồi kể: “Kia là Khánh Hường, bạn cùng quê em đấy. Tháng trước nó có quen một người đàn ông bỏ vợ làm bên ngân hàng, có nhiều tiền lắm. Hẹn hò với nhau được một thời gian thì nó bị con gái ông đại gia kia đến đánh ghen, vì cho rằng, Hường đã dụ dỗ người bố lắm tiền của cô bỏ bê nhà cửa, bỏ cả người vợ đang nằm liệt ở nhà. Lúc đấy, Hường mới ngớ người ra rằng, do ham của lạ nên người đàn ông sắp bước vào tuổi 60 ấy đã lừa gạt cô”.
Duyên bảo, ở quán bar này, chuyện đụng hàng, đánh ghen nhiều lắm. Có cô bị đánh ghen ầm ĩ ở một quán bar khác, dạt sang vũ trường này thì lại gặp ngay “người xưa” cũng ăn vụng ở đây... Nhưng khi được hỏi có sợ không, Duyên đáp: “Em không quan tâm, mà chắc gì bạn gái của anh đã bằng em ở khoản đó”.
Trọng kể, ở Hà Nội có vài vũ trường, quán bar “trá hình” như thế này. Ngoài những người trẻ vào vũ trường thì cá biệt có cả những người đàn ông U50-U60 tới tìm “của lạ”. Việc các kiều nữ chọn bar là nơi bán “bao” an toàn hơn là cách họ đứng chờ khách ở ngoài đường, giá được trả cao hơn, từ 1.500.000 đến 2.500.000 đồng một lần tiếp khách.
Theo Công an TP HCM/PL&XH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét