19:47
'Em bé napalm' tròn
40 tuổi
Phan Thị Kim
Phúc trong bức ảnh sẽ mãi là một cô bé 9 tuổi đang hoảng loạn, thân mình bỏng
rát, vừa gào lên thất thanh: "nóng! nóng quá!", vừa chạy khỏi ngôi
làng đang bốc cháy của em.
|
Bức ảnh chụp ngày 8/6/1972. Các em nhỏ đang khóc và chạy
trên đường quốc lộ 1 gần Trảng Bàng, Tây Ninh sau khi bom napalm dội xuống
làng của các em. Kim Phúc là cô bé ở giữa. Phía sau các em là binh lính của
Sư đoàn 25 của chính quyền Việt Nam Cộng hòa.
|
Tuy nhiên, phía sau bức ảnh vô giá ấy
là một câu chuyện ít được biết tới, về cuộc đời của một đứa trẻ đang cận kề
với cái chết và nỗ lực của một nhiếp ảnh gia trẻ. Chính khoảnh khắc hỗn loạn
và đau thương ấy đã cứu sống một cô bé vô tội và là động lực để cô thay đổi
cuộc sống của chính mình.
"Tôi thực sự muốn thoát khỏi hình
ảnh bé gái ấy", bà Kim Phúc, nay 49 tuổi, chia sẻ. "Nhưng dường như
bức ảnh đó không chịu buông tha tôi".
Đó là ngày 8/6/1972, tại ngôi làng ở
thị trấn Trảng Bàng, Tây Ninh, khi Phúc đột nhiên nghe thấy một tiếng hét
thất thanh: "Rời khỏi đây! Nơi này sẽ bị đánh bom! Chúng ta sẽ
chết!".
Vài giây sau, cô bé khi ấy mới 9 tuổi nhận
ra một quả bom với "cái đuôi" màu vàng rơi nhanh xuống Thánh thất
Cao đài, nơi hai mẹ con cô bé đang tá túc.
Rồi Phúc nghe thấy những âm thanh ồn ào
trên không. Khi cô bé xoay đầu để tìm hiểu xem đang có chuyện gì xảy ra, Phúc
nhận ra một chiếc máy bay chiến đấu của quân đội Mỹ đang lao thẳng về phía
em, không ngừng dội bom xuống ngôi làng nhỏ bé.
"Bum! Bum!"
Mặt đất rung chuyển. Sức nóng của hàng
trăm quả bom tỏa ra mọi hướng.
Lửa bùng cháy trên cánh tay trái, rồi
bén vào quần áo của Phúc. Cây cối trở thành những ngọn đuốc rực lửa, trong
khi dân làng tìm mọi cách chạy trốn.
"Mình sẽ xấu xí. Mình sẽ không còn
bình thường được nữa", Phúc nghĩ, khi lấy bàn tay phải cố gắng dập tắt
lửa trên cánh tay kia. "Mọi người sẽ nhìn mình thế nào".
Quá hoảng hốt, cô bé thu hết sức chạy
ra quốc lộ 1, ngay sau anh trai. Phúc không nhìn thấy các phóng viên nước
ngoài khi cô vừa chạy vừa la hét về phía họ.
Sau đó, cô bé bất tỉnh.
Út, nhiếp ảnh gia Việt Nam
21 tuổi, người đã chụp bức ảnh, đưa Phúc tới một bệnh viện nhỏ. Ở đó, người
ta nói với ông rằng tình trạng của con bé quá nặng, không thể chữa trị. Nhưng
sau đó, ông đã đưa ra phù hiệu nhà báo, yêu cầu các bác sĩ cứu chữa cho Phúc
và đảm bảo rằng cô bé được chăm sóc thích đáng.
Ảnh chụp tháng 3/2009, khi phóng viên AP Huỳnh
Công Nick Út thăm Thánh thất Cao Đài gần nơi ông chụp bức ảnh nổi tiếng.
|
"Tôi đã khóc khi nhìn con bé bỏ
chạy", Út nói. Anh trai của ông, người cũng từng là một phóng viên của
AP, đã chết khi làm nhiệm vụ tại chiến trường đồng bằng sông Cửu Long.
"Nếu tôi không giúp con bé, nếu điều đó xảy ra và con bé không thể qua
khỏi, tôi nghĩ sau đó tôi cũng sẽ tự kết liễu chính mình".
Trở về tòa soạn có trụ sở ở Sài Gòn,
ông rửa phim. Khi bức ảnh về cô bé napalm xuất hiện, mọi người đều lo sợ nó
sẽ bị cấm bởi chính sách nghiêm ngặt của hãng tin với ảnh khỏa thân.
Tuy nhiên, cựu chiến binh Việt Nam ,
biên tập viên ảnh Horst Faas đã xem xét nó và biết rằng bức ảnh này đáng để
phá vỡ quy tắc. Ông lập luận rằng đây là bức ảnh có giá trị đặc biệt, và điều
đó cần được quan tâm hơn bất cứ mối lo ngại nào, và ông đã đúng.
Hai ngày sau khi bức ảnh kinh hoàng
được công bố trên toàn thế giới, các nhà báo khác đã tìm ra rằng cô bé vẫn
còn sống sau vụ tấn công. Christopher Wain, một phóng viên của ITV, Anh,
người đã lấy nước trong bi đông dội vào cơ thể đang bỏng rát của cô bé, đã
đấu tranh để Phúc được chuyển tới một bệnh viện của Mỹ ở Sài Gòn. Đó là nơi
duy nhất ở miền nam Việt Nam
có đủ khả năng chữa trị những vết thương nghiêm trọng của cô.
"Tôi không hề biết gì về nơi tôi
được đưa tới hay điều gì đã xảy ra với tôi", bà Kim Phúc kể lại.
"Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang ở bệnh viện với cơ thể đau đớn, rồi các
y tá vây quanh tôi. Tôi tỉnh giấc với nỗi sợ hãi tới kinh hoàng".
30% cơ thể mỏng manh của Phúc đã bị
bỏng cấp độ ba, trong khi gương mặt cô bé cũng bị ảnh hưởng. Qua thời gian,
phần cơ thể từng bị bỏng cháy của cô bé dần được chữa lành.
"8h sáng mỗi ngày, các y tá đặt tôi
vào một cái bồn tắm để cắt bỏ hết phần da chết của tôi", bà kể lại.
"Tôi chỉ biết khóc và khi không thể chịu đựng nổi, tôi lại ngất
đi".
Sau nhiều lần phẫu thuật và ghép da,
Phúc cuối cùng cũng được xuất viện, 13 tháng sau vụ đánh bom. Cô bé nhìn thấy
bức ảnh của ông Út, thứ sau đó đã giành được giải thưởng báo chí danh tiếng
Pulitzer Prize, mà không hề hay biết sức ảnh hưởng của nó.
Cô bé chỉ muốn được về nhà và làm một
đứa trẻ bình thường.
Tuy nhiên, cuộc sống không thể trở lại
như trước. Bức ảnh đó rất nổi tiếng, nhưng Phúc vẫn là một cô bé vô danh. Chỉ
có những người sống ở ngôi làng nhỏ gần biên giới Campuchia biết cô bé là ai.
Ông Út và vài nhà báo khác đôi lúc tới thăm cô, nhưng điều đó cũng chấm dứt
sau khi chiến tranh chính thức kết thúc vào ngày 30/4/1975, khi quân giải
phóng tiến vào Dinh Độc lập.
Cuộc sống mới khó khăn hơn. Thuốc giảm
đau rất hiếm. Những vết thương vẫn khiến Phúc đau đớn. Cô đã học tập rất chăm
chỉ và được nhận vào một trường y tế để theo đuổi ước mơ trở thành một bác
sĩ. Năm 1982, Phúc được một nhà báo Đức phát hiện. Sau đó, Thủ tướng Việt Nam khi đó, người đã rất cảm động vì câu
chuyện của Phúc, đã tạo điều kiện cho cô gái trẻ đi du học và chữa bệnh ở Cuba .
Trong khi ở trường, Phúc gặp một thanh
niên Việt Nam .
Cô chưa từng tin rằng có người thanh niên nào thực sự yêu cô, bởi cô biết
mình có vẻ ngoài xấu xí với những vết sẹo trên lưng và cánh tay, nhưng Bùi
Huy Toàn dường như còn yêu cô hơn chính vì những điều đó.
Cả hai quyết định kết hôn vào năm 1992
và có tuần trăng mật ở Moscow .
Khi máy bay chở đôi vợ chồng trẻ dừng chân tại Newfoundland
trên đường trở về Cuba ,
hai người bỏ trốn và quyết định ở lại Canada .
Phúc liên lạc với Nick Út để cung cấp
thông tin, và ông đề nghị bà kể câu chuyện về cuộc đời cho thế giới. Nhưng bà
không muốn tiếp tục bị chú ý. "Tôi đã có chồng và một cuộc sống mới. Tôi
muốn một cuộc sống bình thường giống mọi người", bà nói.
Giới truyền thông vẫn tìm ra Phúc khi
bà sống gần Toronto ,
và bà quyết định cần phải kiểm soát câu chuyện đời mình. Cuốn sách được viết
năm 1999 và một tài liệu cũng được công bố, theo đúng cái cách bà muốn nó
được kể. Bà được đề cử làm Đại sứ Thiện chí của Liên Hợp Quốc để giúp các nạn
nhân chiến tranh. Bà và Út đã được đoàn tụ nhiều lần để kể câu chuyện của họ,
thậm chí được tới London
để diện kiến Nữ hoàng Anh.
"Hiện tại, tôi rất hạnh phúc vì
được giúp Kim Phúc", Út, người vẫn làm việc cho AP và mới quay lại làng Trảng Bàng, nói. "Tôi gọi con
bé là con gái".
Sau 4 thập kỷ, Phúc, giờ là mẹ của hai
cậu con trai, cuối cùng có thể nhìn vào bức ảnh chính bà đang chạy trốn và
hiểu tại sao nó vẫn rất có sức mạnh.
"Phần lớn mọi người, họ biết về
bức ảnh của tôi nhưng chẳng hiểu nhiều về cuộc đời tôi", bà nói.
"Tôi rất biết ơn rằng giờ tôi có thể chấp nhận bức ảnh như một món quà
đầy sức mạnh. Rồi nó là lựa chọn của tôi. Rồi tôi có thể làm việc với nó vì
hòa bình".
Kim Phúc từng đọc một bài luận dài trên
kênh phát thanh quốc gia ở Canada
vào năm 2008 có tên Đường dài tới sự tha thứ: "Tha thứ giúp tôi quên đi
lòng thù hận. Tôi vẫn còn nhiều vết sẹo trên cơ thể và mỗi ngày vẫn đau đớn
vô cùng song trái tim tôi đã được thanh tịnh. Bom napalm công phá mạnh mẽ
song lòng tin, sự tha thứ và tình yêu còn lớn hơn thế. Chúng ta sẽ chẳng có
chiến tranh nếu mọi người đều có thể học cách sống với tình yêu chân thành,
hy vọng và sự tha thứ".
Quỳnh Hoa (theo AP)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét