Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Chuyện vui:

19:01

Tài nguyên

      Đang mải mê tưới tắm cho vườn cây cảnh trước sân, trưởng thôn Văn Hiệp không nhận ra tay Vơ, cán bộ địa chính thôn đến từ khi nào đang nghênh nghênh đầu vừa vê cằm râu lởm chởm, ngắm cây sanh thế:
      - Hết thời sốt cây cảnh rồi bác Hiệp ơi, bây giờ phải nghĩ cách khác mà kiếm tiền chứ.
      - Chú “Vơ địa chính” đấy à, đến lúc nào tôi không hay - Trưởng thôn Văn Hiệp ngừng tay tưới quay ra nói - Thế chú có cách gì kiếm tiền đấy, mà với chân trưởng thôn quèn như tôi thì kiếm chác được gì? Đất đai của thôn mấy năm đô thị hóa thì đã cắt, chém, chia ra bán hết, tiền quỹ cũng tiêu vãn rồi.
      - Đất là thứ tài nguyên có giá nhất ở thôn ta thì cũng đã hết. Giờ ta phải tìm nguồn tài nguyên mới chứ. Bác có biết ta có nguồn tài nguyên không bao giờ cạn không? - “Vơ địa chính” nheo nheo cặp mắt lươn cười tủm tỉm hỏi lại.
      Trưởng thôn Văn Hiệp:
      - Cậu vốn là tay đầu nậu khai thác cát sông, sở trường chỉ có việc hút cát lên đem bán, nộp thuế tí ti gọi là, còn lãi bao nhiêu bỏ túi, việc đấy dễ dàng chứ không dễ như cán bộ quản lý đâu. Cậu nên nhớ bây giờ mình đã là cán bộ địa chính thôn chứ không phải phường buôn bán đâu nhé. Mà cậu muốn nói thôn ta có nguồn tài nguyên gì thế?
      - Đó là 2000 nhân khẩu thôn ta! - Vơ nói chắc như đinh đóng cột.
      - Cậu cứ nói chơi, tôi đem dân đi bán cho Trung Quốc được chắc?
       - Không ai bắt bác bán dân đâu. Xin hỏi bác nhé, nếu mỗi người dân nộp cho bác 10.000 đồng thì bác sẽ có bao nhiêu tiền?
      Nhẩm tính vài giây, trưởng thôn đã có ngay đáp số:
      - 20 triệu. Nhưng bỗng dưng vô lý ai người ta nộp tiền cho tôi?
      - Thế mới phải có sáng kiến. Bác chịu khó động não một tí. Theo em, có rất nhiều cách thu tiền của dân, cách nào cũng có lý, đúng luật cả, chẳng hạn ta lập một cái quỹ gọi là “Chỉnh trang thôn văn hóa”, yêu cầu tất cả các hộ xây dựng nhà mới hay cơi nới, sửa chữa phải đóng cho thôn 10% giá trị công trình. Hoặc lập quỹ “Cải tạo môi trường”, mà quỹ này sẽ thu trên đầu nhân khẩu vì càng nhiều người thì càng thải ra nhiều chất thải. Quỹ này có thể thu hàng tháng, mỗi khẩu 5.000 đến 10.000 đồng, chỉ thế thôi mỗi tháng đã có hàng chục triệu đồng rồi, bác tha hồ mà tiếp khách! Và …
      Vơ đang cao hứng ba hoa, trưởng thôn Văn Hiệp xua tay:
      - Thôi thôi… tôi hiểu rồi, cậu đúng là tay cán bộ có nguồn gốc kinh doanh, chợ búa, khôn ranh ra phết, nhưng cũng được việc đấy. Tôi đồng ý với cậu về sáng kiến này. Nhưng để tôi bàn thêm với lão Vét, bí thư chi bộ đã. Dù sao cũng phải có tí gọi là chủ trương lãnh đạo chứ.
    “Vơ địa chính” đã về, trưởng thôn Văn Hiệp lại phun nước tưới cây, vừa làm vừa gật gù: Tài nguyên, tài nguyên… nhân dân. Đúng là mình sống giữa đống “tài nguyên”, nó còn vô tận hơn cả dầu mỏ ấy chứ, vậy mà không biết cách khai thác, chán quá!

 (Theo blog dongquanho.blogspot.com) Đinh Hoàng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét