TQ quyến rũ khi họ muốn, bóp nghẹt khi họ cần
Cập
nhật lúc 14:21
“Người
Trung Quốc quyến rũ anh khi họ muốn, bóp nghẹt anh khi họ cần, và họ làm vậy
một cách có hệ thống.”
LTS: Đã có nhiều phân tích, lý giải về
một nước Trung Hoa rộng lớn nhưng không ngừng âm mưu lấn chiếm
chủ quyền của các nước lân cận. Tuần Việt Nam xin lược trích
bài viết công phu của Robert D. Kaplan trên Foreign Affairs để độc giả tham
khảo.
Năm
1904, nhà địa lý người Anh, Sir Halford Mackinder đã kết thúc bài viết nổi
tiếng “The Geographical Pivot of History” [“Trục địa lý của lịch sử”] của
mình bằng một liên hệ đáng ngại về trường hợp Trung Quốc. Sau khi giải thích
tại sao lục địa Á-Âu chính là trục địa chiến lược của quyền lực thế giới, ông
đã cho rằng Trung Quốc, một khi mở rộng sức mạnh của mình vượt ra ngoài biên
giới, “có thể tạo thành mối hiểm họa da vàng cho tự do của thế giới, đơn giản
vì Trung Quốc sẽ có thêm một vùng đại dương bổ sung cho nguồn tài nguyên của
lục địa rộng lớn, một lợi thế mà nước Nga không may mắn có được trong khu vực
trụ cột này.”
Tạm gác
lại giọng điệu phân biệt chủng tộc, vốn khá phổ biến trong thời kỳ đó, và
cũng chưa xét đến sự hoảng loạn thường thấy mỗi khi đụng chạm đến sự trỗi dậy
của một cường quốc ngoài phương Tây, Mackinder đã nêu ra một lập luận hợp lý:
Trong khi nước Nga, một người khổng lồ khác trên lục địa Á-Âu, xét về cơ bản
đã, và vẫn đang, là một cường quốc trên đất liền với một mặt giáp đại dương
bị băng đá Bắc Cực rào chặn, thì Trung Quốc với đường bờ biển ôn đới 9,000
dặm, nhiều cảng biển tự nhiên thuận lợi, lại là một cường quốc lục địa lẫn
hải dương. (Thực ra, trong tác phẩm của mình, Mackinder đã lo ngại Trung Quốc
một ngày nào đó sẽ thôn tính cả nước Nga).
Tầm với
của Trung Quốc trải dài từ vùng Trung Á giàu khoáng sản và khí đốt đến những
tuyến đường hàng hải trên Thái Bình Dương.
Vị trí
đắc địa của Trung Quốc là một lợi thế rõ ràng và hiển nhiên đến nỗi nó thường
bị bỏ qua trong những thảo luận về sự bùng nổ kinh tế hay cách hành xử quyết
liệt của quốc gia này. Nhưng yếu tố này thực sự rất quan trọng: nó đồng nghĩa
với việc Trung Quốc sẽ luôn án ngữ ở vị trí trục trung tâm địa chính trị ngay
cả khi con đường tiến lên vị thế cường quốc toàn cầu của nước này không hoàn
toàn suôn sẻ. (Chỉ số tăng trưởng GDP của Trung Quốc vẫn đều đặn ở mức hơn
10% mỗi năm trong suốt hơn 30 năm qua, nhưng mức tăng này chắc chắn khó có
thể duy trì thêm trong 30 năm nữa.)
Trung
Quốc là sự pha trộn giữa tính hiện đại hết mực mang phong cách phương Tây với
một “nền văn minh thủy lợi” (“hydraulic civilization” – một thuật ngữ do nhà
sử học Karl Wittogel đề ra, dùng để mô tả những xã hội thực hiện việc quản lý
tập trung nguồn nước tưới tiêu nông nghiệp)[1], gợi cho ta nhớ đến phương
Đông cổ xưa, thời chế độ cai trị nhờ có trong tay quyền lực tập trung có thể
tuyển mộ hàng vạn dân phu xây dựng các cơ sở hạ tầng thiết yếu.
Chính
điều này đã tạo cho Trung Quốc khả năng tăng trưởng không ngừng nghỉ mà tất
cả các nền dân chủ, với bản tính hay trì hoãn trong các quyết định, đều không
thể làm được. Khi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, những người kế tục di sản của
25 vương triều trong 4.000 năm lịch sử, tiếp thu công nghệ và thực tiễn
phương Tây, họ đã đưa chúng vào một hệ thống văn hóa tinh vi và quy củ, vốn
từng có nhiều kinh nghiệm độc đáo khác nhau, trong đó có việc thiết lập các
mối quan hệ mẫu quốc-chư hầu với các quốc gia khác. Như lời của một quan chức
Singapore từng nói với tôi hồi đầu năm: “Người Trung Quốc quyến rũ anh khi họ
muốn, bóp nghẹt anh khi họ cần, và họ làm vậy một cách có hệ thống.”
Động
lực trong nước của Trung Quốc làm nảy sinh những tham vọng với thế giới bên
ngoài. Các đế quốc hiếm khi xuất hiện theo dự tính chủ quan mà thường từng
bước phát triển một cách tự nhiên. Khi một quốc gia lớn mạnh, họ sẽ nảy sinh
những nhu cầu và, nghe có vẻ phi lý, là cả những nỗi sợ hãi mới, những thứ sẽ
khiến họ buộc phải bành trướng dưới nhiều hình thức.
Trung
Quốc ngày nay cũng đang củng cố các đường biên giới trên đất liền và bắt đầu
chuyển hướng ra bên ngoài. Những tham vọng trong chính sách đối ngoại của
Trung Quốc quyết liệt không kém của Mỹ hơn một thế kỷ trước, nhưng lại có mục
tiêu hoàn toàn khác. Trung Quốc không mang trên vai sứ mệnh truyền bá giá trị
nào khi đến với thế giới, không tìm cách phổ cập bất kỳ hệ tư tưởng hay chế
độ chính quyền nào. Thúc đẩy giá trị đạo đức trong các vấn đề quốc tế là mục
tiêu của người Mỹ, không phải của Trung Quốc. Bánh lái cho những hoạt động
của Trung Quốc ở nước ngoài chính là nhu cầu quốc gia về năng lượng, quặng
kim loại, và những khoảng sản chiến lược giúp đảm bảo mức sống đang ngày một
cao của một số dân khổng lồ, chiếm khoảng một phần năm tổng dân số toàn cầu
của nước này.
Để hoàn
thành trọng trách này, Trung Quốc đã thiết lập các mối quan hệ có lợi với các
láng giềng xung quanh cũng như những vùng đất xa xôi, giàu tài nguyên cần
thiết để tiếp năng lượng cho sức phát triển trong nước.
Do luôn
đặt lợi ích quốc gia cốt lõi – ở đây là sự tồn tại của nền kinh tế – làm kim
chỉ nam cho mọi hoạt động ở nước ngoài, Trung Quốc có thể được coi là một
cường quốc thực dụng cực đoan. Người Trung Quốc tìm mọi cách tăng cường hiện
diện trên khắp các khu vực tại Châu Phi – những nơi được thiên nhiên ban tặng
nguồn dầu mỏ và khoáng sản trù phú; luôn muốn đảm bảo quyền tiếp cận các bến
cảng trên khắp Ấn Độ Dương và Biển Đông – những vùng biển kết nối thế giới Ả
rập giàu khí đốt với bờ biển Trung Quốc.
Không
quá kén chọn, Bắc Kinh cũng chẳng quan tâm đến chế độ mình đang tham gia hợp
tác thuộc loại nào. Điều nước này cần là tính ổn định, không phải đạo đức như
tiêu chuẩn của phương Tây. Và trong các chế độ đó, có một số nước – như Iran,
Myanmar và Sudan – đang bị cô lập và cai trị bởi chế độ chuyên chế. Điều này
đã khiến Trung Quốc, trong cuộc săn lùng tài nguyên trên toàn thế giới, vấp
phải xung đột với nước Mỹ vốn có xu hướng truyền bá giá trị, cũng như với
những quốc gia có vùng ảnh hưởng bị Trung Quốc vô tình đụng chạm như Ấn Độ và
Nga.
Tất
nhiên, Trung Quốc không phải là mối nguy hiểm cho sự sống còn của các quốc
gia này. Khả năng bùng nổ chiến tranh giữa Trung Quốc và Mỹ vẫn còn xa vời,
và Trung Quốc chưa thể là mối đe dọa quân sự trực tiếp đối với Mỹ. Không kể
đến những vấn đề như nợ, thương mại hay khí hậu ấm lên toàn cầu…, thách thức
Trung Quốc đặt ra đối với Mỹ chủ yếu là về mặt địa lý.
Vùng
ảnh hưởng của Trung Quốc đang dần mở rộng ở lục địa Á – Âu và Châu Phi, dù
không mang tính chất đế quốc thời thế kỷ XIX nhưng lại theo cách tinh vi hơn,
phù hợp hơn với thời đại toàn cầu hóa. Đơn giản chỉ bằng cách bảo đảm nhu cầu
kinh tế trong nước, Trung Quốc đang dần xoay chuyển cân bằng quyền lực trên
Đông bán cầu, và điều này hẳn phải khiến Mỹ hết sức quan ngại. Sẵn có vị trí
thuận lợi, Bắc Kinh đang mở rộng ảnh hưởng cả trên đất liền và trên biển, từ
vùng Trung Á đến Biển Đông, từ vùng Viễn đông Nga xuống Ấn Độ Dương.
Trung
Quốc là một cường quốc lục địa đang vươn dậy, và, như câu nói nổi tiếng của
Napoleon, các chính sách của các quốc gia như vậy bắt nguồn từ chính những
đặc điểm địa lý của chúng.
Còn
tiếp...
Robert D. Kaplan,
Foreign Affairs
(Theo TuanVietNam)
|
Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét