Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012


13:21

 Chiêu bán trinh rởm của má mì tuổi 17

 

Học lỏm được “bí quyết” của một đàn chị nhiều năm lăn lộn trong nghề, Liễu bắt đầu phù phép biến những ả “giang hồ” thành “gái đồng trinh” bằng... tiết lợn.

17 tuổi, đang là cô nữ sinh trường huyện, Liễu gác lại chuyện sách đèn để quăng mình vào những cơn phê, lắc bất tận trong các vũ trường, quán bar. Để có tiền trang trải cho niềm đam mê “thác loạn” của mình, Liễu tổ chức và cầm đầu một đường dây bán trinh rởm cho các đại gia…
Vết trượt đầu đời của nữ sinh trường huyện
Sinh ra trong một gia đình khá giả, Nguyễn Thị Hồng Liễu (SN 1991) từng nổi tiếng khắp phố núi Phong Châu (Phù Ninh, Phú Thọ) với danh xưng “kêu” như… tiểu thuyết: “Liễu tiểu thư”, “Liễu cô nương”. Sở dĩ Liễu được xưng tôn như thế, một phần nhờ nhan sắc trời ban, phần vì phong cách tiêu tiền như nước của cô.
Sống mãi trong sự tung hê của đám bạn “rừng cọ đồi chè”, Liễu cũng cảm thấy nhàm chán. Để “thay đổi không khí” và cũng là “mở mang đầu óc”, học hết lớp 10 trường huyện, Liễu xin phép bố mẹ “hạ sơn”. Xuống trọ dưới thành phố Việt Trì, Liễu vào học tiếp lớp 11 ở một trường THPTDL. Không phải chịu sự quản thúc của gia đình, từ đây, “kiếp giang hồ” của “Liễu cô nương” mới thực sự bắt đầu.
Hồng Liễu ngày xưa…
Vốn có nhan sắc lại rủng rỉnh tiền bạc nên khi xuống thành phố, Liễu chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn để gia nhập vào đám “cậu ấm, cô chiêu” suốt ngày chơi bời, lêu lổng. Chả mấy chốc, bằng bản lĩnh “đốt tiền” và những chiêu trò tinh quái của mình, khi mới 17 tuổi, Liễu đã là một “đại ca” trong giới trẻ đi hoang, đi bụi, dạt nhà sống lang chạ theo kiểu bầy đàn.
Tiền bạc bố mẹ cho để ăn học, Liễu ném vào những cuộc chơi thác loạn với thuốc lắc, rượu mạnh trong vũ trường, quán bar. Đến khi “nguồn thu” đó không đủ trang trải cho những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, Liễu bắt đầu “kinh doanh nhan sắc”. Từ chỗ cặp kè với các thiếu gia, đại gia, dần dà cô bỏ học và chính thức trở thành “gái bao”, “gái gọi”.
Đến khi những người đàn ông lắm bạc nhiều tiền kia đã phát chán cái từng trải, thành thục “gối chăn” của “Liễu tiểu thư”. Họ ngỏ ý nhờ cô kiếm hộ những “thiếu nữ đồng trinh”, để họ “giải đen” và thỏa niềm đam mê hoan lạc. Bị cám dỗ bởi khoản hoa hồng kếch sù mà đám đại gia hứa hẹn, Liễu bắt đầu lao vào con đường môi giới mại dâm, trở thành “má mì” khi tuổi vừa tròn 17.
Chiêu bán trinh rởm bằng… tiết lợn
Ban đầu, Liễu thường tìm đối tượng là các cô gái thôn quê, gia cảnh nghèo khó muốn đổi đời, rủ rê họ bán đi “cái ngàn vàng” để lấy số tiền từ vài triệu đến vài chục triệu. Cùng tham gia công việc săn “gái đồng trinh” với Liễu còn có Hoàng Thị Thu Hằng ở Việt Trì, Phú Thọ.
Chỉ một thời gian ngắn, danh tiếng của “má mì” Liễu nổi như cồn. Giới ăn chơi từ Việt Trì đến Hà Nội thường truyền tai nhau về một đường dây chuyên cung cấp toàn gái quê, trẻ đẹp và đặc biệt là… còn “zin”. Khách hàng của Liễu ngày càng đông. Tuy vật lộn khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng số lượng “gái đồng trinh” mà Liễu, Hằng kiếm được vẫn quá ít so với nhu cầu rất lớn từ các đại gia. Liễu liền quay sang dụ dỗ, thu nạp các đối tượng là nữ sinh ham ăn chơi, đua đòi, thậm chí cả gái mại dâm chuyên nghiệp vào đường dây của mình.
Học lỏm được “bí quyết” của một đàn chị nhiều năm lăn lộn trong nghề, Liễu bắt đầu phù phép biến những ả “giang hồ” thành “gái đồng trinh”. Chẳng cần phải bỏ ra tiền triệu để phẫu thuật hay vá víu gì, Liễu mua cho mỗi cô ít tiết lợn và một cục bông. Trước khi “mây mưa” với khách, các cô chỉ cần lấy bông thấm máu lợn rồi nhét sâu vào “chỗ kín” của mình, cẩn thận hơn thì “tráng” thêm chút thuốc làm co thắt. Điều quan trọng nhất để lừa được các đại gia là trong khi “hành sự”, các cô phải biết “diễn” sao cho khéo, phải biết đau đớn khóc than, biết vạ vật sụt sùi.
Chỉ bằng chiêu “thổi gái” đơn giản như thế, “cặp bài trùng” Liễu – Hằng đã lừa được khối đại gia phải bỏ ra hàng đống tiền để mua cái “trinh” rởm. Nhiều vị khách sau khi “hành sự” vẫn đinh ninh rằng mình vừa “dang tay mở khóa động đào”, nào ngờ vừa gặp phải cô “nhụy đào đã bẻ”, đã “thất thân” tự bao giờ.
Phải đến khi vụ án “Môi giới mại dâm” bị công an quận Ba Đình (Hà Nội) bóc gỡ, thì các đại gia mới té ngửa vì bấy lâu họ bỏ ra bạc triệu chỉ để mua “cái ngàn vàng” làm bằng tiết lợn. Chả biết các vị ấy sau khi “giải đen” thì “quan lộ hanh thông” đến nhường nào, chỉ biết, hai “má mì” tiếp tay cho thú vui bệnh hoạn ấy sa vào chốn đáo tụng đình. Nguyễn Thị Hồng Liễu bị tuyên phạt 36 tháng tù giam nhưng được cho tại ngoại vì đang ở tuổi vị thành niên; Hoàng Thị Thu Hằng là người bị bắt quả tang môi giới mại dâm cho khách, nên phải lĩnh mức án 48 tháng tù.
Các đối tượng trong đường dây buôn bán thuốc lắc của Hồng Liễu.
Sám hối và nuôi giấc mơ điện ảnh
Khi bản án còn chưa ráo mực, trong khi chờ thi hành bản án 36 tháng tù giam, Hồng Liễu lại “ngựa quen đường cũ” tiếp tục hành nghề môi giới mại dâm. Và liều lĩnh hơn, cô còn tham gia vào đường dây chuyên cung cấp thuốc lắc cho các vũ trường, quán bar ở Hà Nội.
Sau đó, để trốn sự truy đuổi của công an, Liễu bỏ xuống Quảng Ninh mở một quán cà phê. Tại đây, Liễu cặp kè và sống như vợ chồng với một gã thanh niên mới lớn, đồng thời thuê một cô gái tên H. phụ bán hàng.
Chỉ được vài bữa, Liễu lại lộ rõ bản chất của một “má mì”. “Nể” vị khách thường xuyên lui tới quán, Liễu đã ép H. phải bán dâm cho người đàn ông ấy để lấy 400.000 đồng. Sau đó, Liễu bán luôn H. cho hai đối tượng đưa về Hà Nội làm gái mại dâm.
Lưới trời lồng lộng, tháng 6/2008, Liễu bị Công an Phú Thọ bắt. Hầu tòa lần này, cô “ôm” bản án 12 năm tù cho ba tội danh: Mua bán trái phép chất ma túy, Mua bán phụ nữ và Môi giới mại dâm.
Phải đến khi ngồi trong Trại giam Tân Lập, Liễu mới thấy thấm thía và ân hận cho những lỗi lầm mình đã gây ra. Cô bảo, giá như biết dừng lại, biết tỉnh ngộ để không liên tiếp vi phạm pháp luật thì giờ đây, cô không phải nhìn đời thiếu nữ của mình trôi qua sau song sắt.
Nhưng, những ngày tháng lao động ở tổ sản xuất vàng mã trong trại giam, cộng với sự quan tâm, chia sẻ của các giám thị lại khiến Liễu có vẻ bình  tĩnh hơn, đã nguôi ngoai phần nào cảm giác chán chường, dằn vặt. Cô không còn phải sống trong tâm trạng nơm nớp lo âu, không phải vật vã toan tính những mưu ma, chước quỷ như thời còn lang bạt ngoài đời, cô đã toàn tâm, toàn ý lo cải tạo chờ ngày mãn hạn.
Đối với cô, tất cả những phù phiếm xa hoa, những cám dỗ đời thường, và cả cái danh xưng “Liễu tiểu thư” cô cũng bỏ lại ngoài song sắt. Giờ đây, cô chỉ tâm niệm rằng, mình cố gắng cải tạo để một ngày được trở về hòa nhập cộng đồng. Và khi đó, cô sẽ biến ước mơ từ thời thơ bé của mình trở thành hiện thực, ước mơ làm người mẫu, diễn viên.
(Công Lý) Nguyễn Trung Thành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét