16:09
Mục tiêu biển của
Trung Quốc và tranh chấp trong khu vực
TuanVietNamnet- Những diễn biến
trong các đại hội chính trị gần đây ở Bắc Kinh cho thấy một sự đồng thuận mới
tại Trung Quốc về sự cần thiết phải bảo vệ và mở rộng các lợi ích biển chính
của mình. Điều này có thể hủy hoại mục tiêu chính sách của Chính phủ Trung
Quốc là cải thiện quan hệ với các nước láng giềng.
Các phiên họp thường niên gần đây của Đại hội đại biểu
nhân dân toàn quốc (NPC), tức Quốc hội Trung Quốc, và Hội nghị tham vấn chính
trị và hiệp thương nhân dân (CPPCC) - hai sự kiện chính trị quan trọng nhất nước
này - đã cho thấy tham vọng lớn của Trung Quốc và mối quan tâm đến việc bảo
vệ các lợi ích của Trung Quốc tại các vùng biển ở khu vực Đông Á. Trong khi
đó, Thủ tướng Ôn Gia Bảo trong bài phát biểu tại NPC đã cam kết ưu tiên cải
thiện các quan hệ với các nước láng giềng trong chính sách đối ngoại của
Trung Quốc.
Kinh nghiệm trong những năm gần đây cho thấy hai loại mục
tiêu chính sách này có thể không tương thích với nhau và rất khó để duy trì
một sự cân bằng giữa hai mục tiêu đó.
Các đề xuất siết chặt chính sách biển
Giới lãnh đạo Trung Quốc đã tận dụng cơ hội trong các cuộc
đại hội chính trị nói trên để đề nghị bảo vệ hiệu quả hơn các lợi ích biển
của Trung Quốc. Hiệu trưởng Trường Đại học Hàng hải Đại Liên, cũng là một phó
chủ tịch NPC, ông Wang Zhuwen đã chỉ ra rằng sự thiếu ý thức về biển đã hạn
chế sự phát triển của sự nghiệp hàng hải của Trung Quốc. Vì vậy, ông đề nghị
giáo dục về biển nên được đưa vào từ cấp tiểu học và trung học cơ sở.
Tại Đại hội NPC, Tổng cục trưởng Tổng cục Hàng hải quốc
gia (SOA) Liu Cigui cho biết Trung Quốc có thái độ nghiêm túc về việc tiến
hành các hoạt động thực thi pháp luật trên biển. Ông nói các hoạt động tuần
tra định kỳ của Trung Quốc hiện bao chùm toàn bộ các khu vực biển thuộc quyền
tài phán của Trung Quốc, trải dài từ cửa sông Áp Lục ở phía Bắc, qua vùng lõm
Okinawa ở phía Đông, đến bãi đá ngầm Tăng Mẫu (James Shoal) ở phía Nam, tới
các hình thái địa chất bao gồm bãi đá ngầm Socotra (Hàn Quốc gọi là Ieodo
hoặc Parangdo), quần đảo Điếu Ngư (mà Nhật Bản gọi là Senkaku), bãi đá cạn
Scarborough Shoal và quần đảo Trường Sa.
Chen Mingyi, một thành viên Ủy ban thường vụ CPPCC, gợi ý
rằng Trung Quốc nên thành lập một Ủy ban Hàng hải Quốc gia để phối kết hợp
chính sách biển của Trung Quốc. Ông cũng đề xuất Trung Quốc lên một kế hoạch dài
hạn toàn diện nhằm biến nước này thành một cường quốc biển vào năm 2020 để
bảo vệ tốt hơn các lợi ích của mình trong 3.000 km2 biển mà ông cho là của
nước ông.
Thiếu tướng La Viện, một Phó Chủ tịch của CPPCC, đã thu
hút sự chú ý nhiều hơn khi ông đề xuất Bắc Kinh nên sáp nhập các lực lượng
thực thi pháp luật biển thành một lực lượng bảo vệ bờ biển quốc gia để bảo vệ
các quyền và lợi ích về biển của Trung Quốc trước các thách thức ngày càng lớn
tại biển Đông và biển Hoa Đông. Theo Thiếu tướng La, Trung Quốc cần nỗ lực
trong 5 lĩnh vực chính sách tại biển Đông, bao gồm củng cố quyền tài phán
hành chính, củng cố các nền tảng pháp lý cho yêu sách của mình, tăng cường sự
hiện diện quân sự, thúc đẩy các hoạt động kinh tế, và cải thiện khả năng định
hướng dư luận quốc tế. Thiếu tướng La cũng đề xuất Trung Quốc xuất bản một
Sách Trắng về vấn đề Biển Đông nhằm tạo một tài liệu toàn diện về các nền
tảng pháp lý và lịch sử cho đòi hỏi của nước này tại biển Đông.
Tại một phiên họp của CPPCC, Tổng cục Phó Tổng cục Du lịch
Quốc gia Wang Zhifa thông báo rằng Tổng cục đang phối hợp làm việc với tỉnh
Hải Nam và các cơ quan chính quyền trung ương khác nhằm thúc đẩy du lịch tại quần
đảo Hoàng Sa. Theo ông, làm như vậy sẽ tạo lợi thế cho việc bảo vệ yêu sách
chủ quyền và an ninh biên giới của Trung Quốc.
Một số thành viên CPPCC đề xuất Trung Quốc nên tăng cường
nỗ lực nhằm bảo vệ quần đảo Điếu Ngư/Senkaku sau việc công bố chính thức tên
của quần đảo này gần đây nhằm khẳng định yêu sách chủ quyền của Trung Quốc đối
với quần đảo này. Ví dụ, Đài truyền hình trung ương Trung Quốc nên đưa quần
đảo Điếu Ngư vào chương trình dự báo thời tiết nhằm thể hiện rõ hơn chủ quyền
của Trung Quốc đối với quần đảo này. Đề xuất này được Tổng cục trưởng Tổng
cục Khí tượng Quốc gia Zheng Guoguang, cũng là một phó chủ tịch CPPCC, ủng hộ
và cho là khả thi.
Tham vọng và nhầm lẫn
Tuy nhiên, các mục tiêu và tham vọng của Trung Quốc đối
với các vùng biển gần bờ là không rõ ràng. Truyền thông của Trung Quốc và các
chuyên gia phân tích Trung Quốc mô tả tham vọng của nước này tại các vùng
biển Đông Á cũng rất mập mờ. Ví dụ, họ khẳng định rằng Trung Quốc có quyền sở
hữu 3.000 km2 biển gồm "lãnh hải", "lãnh thổ đại dương",
"lãnh thổ biển" hay "các vùng biển lãnh thổ". Tại các hội
nghị chính trị ở Bắc Kinh, Chính ủy Bắc hải Hạm đội của Hải quân PLA Wang
Dengping cho rằng việc Trung Quốc sở hữu một tàu sân bay là đúng đắn bởi nước
này sở hữu một khu vực biển rộng lớn - mà theo của ông là một vùng lãnh thổ
hải dương rộng tới 3.000 km2. Khoảng 3.000 km2 này bao chùm hầu hết biển Đông
và các vùng biển trong "đường chín đoạn" trên biển Đông.
Nhưng nhiều chuyên gia Trung Quốc về các vấn đề biển, đặc
biệt là các luật sư về hàng hải, có thể sẽ không ủng hộ việc sử dụng các cụm
từ trên để mô tả tham vọng của Trung Quốc tại các vùng biển Đông Á. Ngay cả các
quan chức trong giới hoạch định chính sách đối ngoại cũng sẽ không ủng hộ
cách định nghĩa mở rộng như vậy về các lợi ích biển của Trung Quốc.
Ví dụ về yêu sách tại biển Đông, có ít nhất một quan điểm
chính thức không đồng ý với suy nghĩ đầy tham vọng của một số thành viên chóp
bu của Trung Quốc. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi đã đưa ra
nhận định sau ngày 29/2 vừa qua: "Cốt lõi tranh chấp biển Đông là các
tranh chấp chủ quyền về quần đảo Trường Sa và các bãi đá ngầm cũng như việc
phân định một số khu vực biển tại biển Đông. Cần phải nói rõ rằng không quốc
gia nào, kể cả Trung Quốc, có thể đòi chủ quyền đối với toàn bộ biển
Đông".
Dù nhiều chuyên gia phân tích của Trung Quốc nói rằng Bắc
Kinh không phát triển một chiến lược biển rõ ràng, dường như không ai nghi
ngờ về việc các lợi ích của Trung Quốc liên quan đến biển đang gia tăng nhanh
chóng. Các bài diễn văn tại đại hội chính trị gần đây ở Bắc Kinh rõ ràng đã
làm nổi rõ cảm giác về tính cấp thiết của việc Trung Quốc cần sử dụng các
chính sách cứng rắn hơn trong lĩnh vực biển và tăng cường các nỗ lực biến
mình thành một cường quốc biển.
Tuy nhiên, mục tiêu chính sách đối ngoại của Thủ tướng Ôn
Gia Bảo có thể không đạt được nếu các tranh chấp biển trong khu vực không
được giải quyết một cách đúng đắn và thích hợp.
Châu Giang theo eurasia review
|
Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét