Chia nhau 3.000 tỷ: Cả làng xây nhà lầu, sắm ô tô
Cập nhật lúc 20:52
Sau bài học cay đắng, từ năm 2007, người dân Lục Ngạn bắt
đầu đi vào con đường sản xuất chuyên nghiệp, cùng với đó là làm thương hiệu.
Đó như là một cuộc cách mạng làm lại từ đầu của cây vải Lục Ngạn. Kết quả,
sau hành trình gần 10 năm, Lục Ngạn thành vùng cây ăn quả lớn nhất miền Bắc
với nguồn thu 3.000 tỷ mỗi năm. Nhờ đó, các gia đình nơi đây đã dư sức xây
nhà lầu, mua ô tô. Đó là một giấc mơ đổi đời có thật.
Nông dân cầm bút vở học ghi chép
Rút ra được những
bài học xương máu sau cuộc khủng hoảng giá vải giai đoạn 2003-2007, bước sang
năm 2008, lãnh đạo huyện Lục Ngạn (Bắc Giang) đã quyết định làm lại từ đầu,
hay nói cách khác là tái cơ cấu ngành vải thiều. Huyện quyết đưa khoa học kỹ
thuật vào sản xuất, phá thế độc canh, áp dụng mô hình VietGap vào sản xuất,
đẩy mạnh xây dựng chỉ dẫn địa lý. Năm 2008, vải Lục Ngạn được cấp chứng nhận
chỉ dẫn địa lý, chuyển sang xây dựng thương hiệu hàng hoá để nâng cao năng
suất chất lượng cũng như hiệu quả cho cây vải thiều.
Theo lời ông Lê
Bá Thành - Phó Chủ tịch huyện Lục Ngạn, không chỉ quyết liệt trong chiến
lược, huyện ủy còn cử cán bộ khuyến nông xuống tận thôn, xã hướng dẫn và làm
cùng dân. Cũng may, người dân khá hợp tác, bắt đầu chuyển đổi sang mô hình
VietGap và GlobalGap.
Anh Nguyễn Văn
Lưu, một hộ trồng vải thiều đủ tiêu chuẩn xuất đi Mỹ ở thôn Kép 1 (Hồng
Giang, Lục Ngạn), cho biết, mấy năm nay anh anh đã thành thục hơn, chứ trước
kia thấy rườm rà phức tạp. Bởi, anh và nhiều hộ dân khác ở đây vốn quen với
việc trồng vải kiểu truyền thống, tức là giữa vụ bón phân, cây bị sâu thì
phun thuốc - rất đơn giản.
Từ bé đến lớn
đều làm nông, bảo cầm cuốc cầm cày còn thạo chứ bảo cầm bút vở ghi chép thì
chẳng ai muốn làm. Song, suy đi tính lại thấy, nếu không thay đổi cách trồng,
không làm được hàng hóa đạt chuẩn thì vải thiều thu hoạch bị sâu bệnh, mẫu mã
không đẹp lại bị thương lái ép giá. Như năm 2003-2007, nhìn cảnh vải thiều
bán giá rẻ mà ứa nước mắt vì tiếc bao nhiêu công sức mình đã bỏ ra - anh Lưu
tâm sự.
Đưa chúng tôi
xem quyển sổ ghi chép với những nét chữ nguệch ngoạc, anh Lưu cho hay, tất cả
kiến thức đều được chép đầy đủ trong cuốn sổ này. Ngoài ra, anh còn phải ghi
nhật ký chăm sóc rất kỹ. Ví như ngày nào bón phân, bón loại phân nào, lượng
bón bao nhiêu mỗi gốc, ngày nào tưới nước, ngày nào cắt tỉa cành, cây ra hoa
ngày nào, rồi phun thuốc bảo vệ thực vật (chỉ phun loại thuốc cho phép) vào
ngày nào, thời gian cách ly bao nhiêu ngày...
Cách làm vườn
cũng thay đổi. Trước, anh cứ thả gà đầy vườn nuôi kèm, giờ thì phải để vườn
thông thoáng, không thả gà, vịt để đảm bảo cây không bị sâu bệnh, hạn chế
được việc dùng thuốc.
“Không chỉ mình
tôi học cách ghi chép đâu. Các hộ dân toàn thôn Kép này cũng đều làm vậy để
vải thiều đạt tiêu chuẩn GlobalGap - tức vải xuất được đi Mỹ”, anh nói.
Bà Nguyễn Thị
Lan ở xã Hồng Giang cũng cho hay, nhà bà khi đó được chọn là hộ trồng vải
xuất đi Nhật. Suốt quá trình chăm sóc, bà cũng phải ghi nhật ký theo yêu cầu
của doanh nghiệp.
“Những năm bắt
đầu làm, tôi nghĩ thôi cứ làm chuẩn theo yêu cầu của họ, mình chẳng mất gì.
Đến vụ, nếu doanh nghiệp về thu mua xuất đi Nhật thì được giá cao, còn không
bán thì bán ra chợ cũng không ế do quả vải đều đẹp, đặc biệt lại tuyệt đối an
toàn. Như vậy là cầm chắc thắng”, bà tâm sự.
Thu hơn 3.000 tỷ đồng, dân Lục Ngạn đổi đời
Kiên trì suốt
gần một thập kỷ, quả vải thiều tươi cuối cùng cũng được thị trường Mỹ, Úc,
Nhật mở cửa đón nhận. Đến năm 2015, những quả vải thiều tươi đầu tiên đã xuất
sang hàng loạt thị trường khó tính. Các doanh nghiệp cũng đổ về vùng Lục Ngạn
đặt mua vải thiều xuất khẩu.
Bên cạnh đó,
tại thị trường nội địa, vải thiều cũng đã đặt chân được vào các hệ thống siêu
thị lớn nhất Việt Nam, mở rộng được thị trường vào các tỉnh phía Nam.
Theo ông Lê Bá
Thành, dù năm 2015, sản lượng vải xuất khẩu sang thị trường Mỹ, Nhật chưa
nhiều, song, đó là cơ sở buộc thương nhân Trung Quốc phải trả giá cao hơn khi
thu mua vải.
Không chỉ thành
công khi đưa trái vải tươi vào những thị trường khó tính, diện tích vải thiều
cũng giảm dần từ 22.000ha năm 2007 xuống còn 16.000ha như hiện tại. Trong đó,
diện tích vải trồng theo tiêu chuẩn VietGap và GlobalGap chiếm khoảng
11.000ha. Ngoài ra, diện tích vải, huyện Lục Ngạn còn có khoảng 10.000 ha
trồng các loại cây có múi, táo, nhãn,... trở thành vựa cây ăn quả lớn nhất
miền Bắc với doanh thu từ cây ăn quả hàng năm đạt trên 3.000 tỷ đồng.
“Đến giờ có thể
nói là thành công, bởi 3 năm trở lại đây giá vải luôn ổn định ở mức cao, các
cây ăn quả khác cũng đạt chất lượng”. Ông Thành cho biết, người dân Lục Ngạn
giờ thực sự có một cuộc sống giàu có nhờ trồng cây ăn quả. Trong đó, nhiều hộ
có thu nhập lên tới vài trăm triệu, thậm chí hàng tỷ đồng mỗi năm.
Thế nên, giờ
đây về vùng Lục Ngạn, chẳng còn thấy nhà tranh vách đất, thay vào đó là nhà
lầu xe hơi. Người dân trước kia toàn vào ngân hàng vay tiền thì giờ ngược
lại, họ vào ngân hàng để gửi tiền nhiều hơn.
Không dám nhận
mình là tỷ phú, anh Lưu chỉ khoe, từ khi làm vải theo tiêu chuẩn xuất Mỹ,
doanh nghiệp tìm đến tận vườn thu mua nên năm nào cũng thắng lới. Như năm
ngoái, vải mất mua kỷ lục, song gia đình anh vẫn thu được 700 triệu đồng.
Chỉ vào ngồi
nhà 2 tầng vẫn còn mùi sơn mới, anh Lưu tiết lộ: “Ngôi nhà này xây hết gần tỷ
bạc. Tiền xây nhà đều là tiền bán vải thiều”.
Vui nhất là anh
Bùi Đức Long - một hộ dân trồng cam đường canh và cam lòng vàng ở thôn Phú
Giang (Hồng Giang). Bởi, vào dịp cận Tết, sau khi thu hoạch hết 5ha cam với
sản lượng trên 100 tấn, anh thu được 3,5 tỷ đồng. Trừ đi tất cả chi phí, anh
còn dư ra 1,5 tỷ đồng.
Đút túi một
khoản tiền lớn như vậy sau một vụ cam, thế nhưng anh Long vẫn tự nhận mình
chỉ có thu nhập bình thường ở xã này, không ăn nhằm gì.
“Dân ở đây
trồng cây ăn quả giàu lắm, toàn thu tiền tỷ. Nhà nào cũng nhà lầu 2-3 tầng
xây to như biệt thự giữa vườn đồi. Nhiều nhà còn sắm xe hơi xịn. Trồng cây ăn
quả, nhất là cây vải, đã giúp người nông dân đổi đời, thành giàu có như bây
giờ”, anh nói.
(Theo VietNamNet) Bảo Hân
|
Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét