Cô
giáo nhiễm HIV và 15 năm không đầu hàng số phận
Cập nhật lúc 13:54
Lần lượt mất con, chồng và em
trai ruột vì căn bệnh thế kỷ và bản thân bàng hoàng phát hiện cũng nhiễm
bệnh, cô giáo Nguyễn Thị Hoàn vẫn mạnh mẽ sống tiếp để “trả nợ người”.
AIDS không phải là hết
- Quay lại thời gian cách đây gần 15 năm, khi chịu ánh mắt kỳ
thị của người đời, điều gì đã giúp chị mạnh mẽ vượt qua và chống chọi với
bệnh tật?
- Tôi đã trải qua cảm giác mất người
thân khi lần lượt con, chồng và em trai ruột ra đi vì H, hơn ai hết, tôi cảm
nhận được nỗi đau và sự thương xót tột cùng. Tôi không muốn bố mẹ phải sớm
chịu đựng điều đó, trong khi mình còn nợ người rất nhiều. Mấy mét vuông đất
đâu thể chôn hết được, chết có mang hết nợ đi đâu. Lúc ấy tôi nghĩ, bây giờ
mất một coi như mất hai, ba, cuối cùng, bố mẹ vẫn là người khổ tâm nhất. Sự
động viên của gia đình và cảm thông của đồng nghiệp đã vực tôi dậy.
Nhiều người khi phát hiện lây nhiễm H,
suy nghĩ đầu tiên là tìm đến cái chết, như vậy, chính họ đang kỳ thị và tách
mình khỏi cộng đồng trước. Ngay cả khi nhiễm H, con người vẫn có giá trị, tại
sao lại lãng phí? Người ta vẫn nói, AIDS không phải là hết, quan trọng là bạn
phải đối diện và chiến đấu với nó.
Khi dương tính với H và được điều trị
ARV, bệnh nhân vẫn có thể sống đến cuối đời và ra đi vì các bệnh tuổi già.
Vấn đề nằm ở cách nhìn nhận của người nhiễm H, mọi người xung quanh, cũng như
cách họ trở lại cộng đồng, hoà nhập và đóng góp cho xã hội.
- So với những ngày đầu, rào cản ngăn cách chị với mọi người
xung quanh, đặc biệt là phụ huynh và học sinh đã thay đổi thế nào?
- Tôi may mắn vì chưa bao giờ vấp phải
sự phản đối trực tiếp của phụ huynh, học sinh hay nhà trường ngay từ những
ngày đầu. Dù cho trước đây, sự hiểu biết của người dân về H thì ít mà sự kỳ
thị thì có thừa.
Bản thân không phải người hay nói hay
lên tiếng để có thêm sự đồng cảm nên tôi chọn cách lặng lẽ, kiên trì cống
hiến cho công việc, dạy dỗ các em học sinh nên người.
Cũng sẽ có ý kiến này kia về sức khoẻ
của tôi nhưng là giáo viên chủ nhiệm, tôi thường xuyên tiếp xúc với phụ huynh
và may mắn, họ đều là những người chân thành, tin tưởng. Một phần nữa là nhờ
các em học sinh yêu mến, thích thú trước phương pháp giảng dạy và đạt thành
tích cao trong học tập nên các bậc làm cha, mẹ cũng yên tâm.
Virus H trong cơ thể đã được kiểm soát
- Hiện tại, bệnh tình của chị thế nào?
- Kể từ năm 2007 tới nay, tôi sử dụng
thuốc ARV với nhiều phác đồ khác nhau. Mỗi ngày, tôi uống 1 viên thuốc vào
buổi tối. Tình trạng sức khoẻ ổn định, ít ốm vặt. Mới đây, tôi nhận được kết
quả xét nghiệm âm tính, tức là lượng virus H được kiểm soát, không còn gia tăng.
Đây là dấu hiệu đáng mừng và nâng mức chỉ số an toàn của sức khoẻ lên cao.
- ARV có nhiều tác dụng phụ đối với người dùng thuốc. Chị đối
mặt với vấn đề này ra sao?
- Một số người uống thuốc sẽ có phản
ứng phụ. Bác sĩ cũng dặn, mỗi lần đổi phác đồ, bệnh nhân có thể bị đau đầu,
buồn nôn, ngủ mơ ác mộng. Tuy nhiên, tôi chỉ bị chóng mặt dạng nhẹ. Một điều
may mắn khác là tôi được dùng thuốc miễn phí, nếu không có dự án tài trợ, mỗi
tháng, sẽ mất khoảng 1 đến 1,5 triệu đồng tiền thuốc.
- Chị điều chỉnh chế độ dinh dưỡng, sinh hoạt
thế nào để tăng sức đề kháng, chống chọi với bệnh tật?
- Dù là người có bệnh hay không đều
phải quan tâm tới chế độ ăn uống và sinh hoạt. Bản thân tôi luôn có thực đơn
dinh dưỡng cân bằng, đủ chất, tập thể dục và giữ lối sống lành mạnh, tinh
thần lạc quan và suy nghĩ tích cực. Đồng thời, tôi chú ý tới việc bảo vệ
những người xung quanh khỏi nguy cơ lây nhiễm.
Hiện, tôi vẫn đủ sức khoẻ để tiếp tục
công việc giảng dạy và chủ nhiệm. Buổi sáng, tôi dạy 4 ca/tuần, chiều 2
ca/tuần, tối sẽ tranh thủ soạn giáo án, chấm bài vở và lên kế hoạch sinh hoạt
cho lớp. Dù công việc bận rộn nhưng tôi không bao giờ làm việc quá sức hay để
cơ thể bị đuối.
- Mới đây, có thông tin một nhóm các nhà khoa học đã nghiên cứu
ra liệu pháp tự nhiên có thể chống lại virus HIV. Trước thông tin này, cảm
xúc và suy nghĩ của chị thế nào?
- Bản thân tôi nói riêng và những người
có H nói chung rất vui mừng trước thông tin trên. Chúng tôi có thêm hy vọng
và chờ đợi để sống, niềm tin lại được nhóm lên thêm lần nữa. Tôi mong trong
tương lai gần, thế giới sẽ đánh bại căn bệnh thế kỷ. Chúng ta là người chiến
thắng, mà chiến thắng thì vui, hạnh phúc và tự hào.
Theo Zing
|
Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét