Vô cảm đến tàn nhẫn
Cập
nhật lúc 09:08
Sự việc nài báo chí đã đăng nhiều mấy ngày qua. Kinh Bắc xin đăng lại
nội dung trang Facebook của tác giả Hoa Thanh
Bà Phó CT UBND phường Nguyễn Thị Thúy Hà
Hậu sự của bố tôi đã được hoàn
tất, nên giờ tôi mới mạn phép chia sẻ “hành trình” làm giấy khai tử cho bố
tôi ở UBND Phường Văn Miếu nó gian nan thế nào.
Bố tôi mất lúc
18h35 ngày 18/7/2017. Theo yêu cầu của nhà tang lễ, để hoàn thành thủ tục
đăng ký tổ chức tang lễ cho ông, gia đình phải nộp ngay giấy khai tử do UBND
Phường cấp để kịp lễ viếng và truy điệu ông vào 13:00 ngày 20.7
Tôi tức tốc ra
phường đúng 9:00 sáng làm thủ tục xin cấp giấy khai tử cho ông.Tại phòng nhận
hồ sơ có 2 người và người nhận hồ sơ của tôi tên là Hiếu.Bạn Hiếu nhận hồ sơ
của tôi và hoàn thành các thủ tục cần thiết.Tôi cũng nói them với bạn Hiếu là
gia đình cần giấy gấp nếu không, không kịp làm thủ tục tang lễ cho ông.
Cán bộ Hiếu đưa tôi
kí giấy tờ và hẹn 2h - 2h30 chiều lên lấy giấy khai tử vì hiện “sếp đang đi
họp”. Lúc đó tôi có thấy người còn lại của văn phòng cầm tập hồ sơ nói lên
trình kí Sếp và các bạn ấy nói chuyện với nhau là 11h sếp sẽ trả tập hồ sơ
đấy. Tôi đã hơi nghi nghi nhưng nghĩ chắc người ký giấy đi vắng thật. Trong
thâm tâm tôi luôn nghĩ, chuyện ma chay tang lễ, là con người, chắc chắn phải
thông cảm, giúp đỡ nhau,chứ ai lại phải nói sai nên tôi ra về và hẹn chiều quay
lại.
Đúng 14h tôi có mặt
tại UBND Phường Văn Miếu để lấy giấy khai tử cho bố nhưng đến nơi bạn Hiếu
vẫn nói là sếp chưa về để ký. Lúc đó tôi nói “Sếp em ko về kịp thì em có thể
trình Sếp khác kí giúp gia đình chị được không, nếu không chị ko thể ký hợp
đồng với nhà tang lễ cho kịp ngày giờ đã định em ạ. 4h chiều nhà tang lễ nghỉ
rồi.” Bạn Hiếu trả lời rất rõ ràng: “Chỉ có một người được quyền kí vào giấy
tờ này nên chị đợi đi”.
Mình rất bức xúc nhưng ko muốn
cãi nhau vì nghĩ việc này hệ trọng chắc bạn ấy cũng nói thật nên đành ngồi
chờ. Chờ tới hơn 15h vẫn chưa có bà Phó chủ tịch Phường chuyên trách ký giấy
khai tử về, nên tôi xin phép chạy về nhà (ngay gần phường) mấy phút rồi quay
lại, và nếu có giấy thì nhờ bạn Hiếu gọi điện báo giúp vì gấp lắm rồi. Vừa về
tới nhà, chị cả tôi hỏi lấy được giấy chưa, mình trả lời chưa lấy được. Mọi
người trong nhà lại hỏi “Mày nhét phong bì chưa? Mày ở phường này bao lâu mà
không biết cái phường này giấy gì cũng phải kèm 200k mới lấy được lấy ngay
à”. Mình không lạ vì làm nghề chuyên chạy thủ tục, nhưng quả thực mình phẫn
uất vì mình không thể tưởng tượng được cái thứ giấy chứng nhận cho người
chết, cho một người dân lương thiện ở ngay khu phố với mình mà người ta cũng
cần tiền lót tay hay sao?
Ngay lập tức mình và chị cả
quay lại UBND phường. Lúc này có bạn Hiếu và 1 chị cán bộ ngồi bàn bên cạnh.
Chị mình hỏi giấy tờ đã xong chưa thì bạn Hiếu dán mắt vào máy tính đọc báo,
không buồn trả lời rồi vẩy tay chỉ sang bàn bên cạnh. Bức xúc vì chầu chực từ
sáng tới chiều ko lấy nổi cái giấy và thái độ rất vô cảm của cậu cán bộ trẻ
tuổi, chị mình bức xúc to tiếng: “Tại sao việc đám gia đình người ta thế này
mà từ 9h sáng đến 4h chiều chúng mày ko cho nổi dân cái chữ ký. Dân hỏi mà
mày không trả lời lại còn hất tay sang bên cạnh là sao?”.
Chị tôi cũng nóng giận lúc đó,
nhưng nếu là con người có bố có mẹ đang nằm vất vưởng chờ được làm thủ tục ma
chay và chôn xuống đất thôi mà phải đi chầu trực nhẫn nhục chờ đợi từ sáng
tới chiều cho chữ ký của một “quan bà” rồi nhận được một cái vẫy tay vô cảm
kiểu ko buồn tiếp chuyện thì tôi nghĩ rằng, bức xúc ấy là hoàn toàn dễ hiểu.
Lúc ấy chị ngồi cạnh bạn Hiếu tên Hà lớn tiếng với chị tôi: “Chị ra ngoài
ngay. Tôi gọi bảo vệ và công an lôi cổ chị ra ngoài bây giờ. Đồ vô văn hóa”. Sau
đó chị Hà giục nhân viên đóng dấu: “Trả nhanh cho người ta, kiểu người này,
trả cho thật nhanh” (ý là kiểu người vô văn hóa thì không nên dây, trả nhanh
cho xong chuyện chứ ko phải vì giấy tờ quan trọng gì mà phải trả gấp). Sau
khi chị gái tôi ra ngoài, và tôi vẫn còn đứng ở đó, chị Hà còn bồi thêm 1
câu: “Để gọi điện cho tổ trưởng tổ dân phố xem gia đình đấy như thế nào mà có
loại người vô văn hóa như thế? Quá vô văn hóa”.
Tôi uất nghẹn, nhưng lấy được
giấy 2 chị em tất tưởi lên nhà tang lễ ngay thì người ta đã nghỉ làm, hẹn 7h
sáng hôm sau quay lại đăng ký. Đồng nghĩa với việc đám tang của bố tôi sẽ
phải rời lại tối thiểu 1 ngày. Thế là bố tôi lại vất vưởng thêm 1 ngày, 1 đêm
nữa.
Phẫn uất trước thái
độ của chị Hà xúc phạm gia đình tôi và thái độ làm việc cực kỳ quan liêu để việc
tang lễ của cả nhà phải rời lại, chị em tôi quay trở lại UBND phường đòi làm
rõ trách nhiệm và yêu cầu chị Hà phải xin lỗi gia đình nhưng không được gặp
được chị Hà.
Tiếp chúng tôi là
chị Vũ Mai Khanh – Chủ tịch UBND phường. Qua cuộc nói chuyện với chị Khanh
tôi được biết cả buổi sáng chị Khanh có mặt tại UBND phường cùng 1 phó chủ
tịch khác và sau giờ nghỉ trưa thì từ14h chị ấy cũng đã có mặt tại phường làm
việc cả chiều. Trước mặt gia đình tôi, chị Khanh quay ra nói với cán bộ Hiếu:
“Tại sao cả sáng nay chị có mặt ở phường và sau giờ nghỉ trưa 2h chị đã có
mặt mà em không trình chị ký giấy khai tử cho gia đình người ta. Làm gì có
quy định nào là chỉ có chị Hà, Phó Chủ tịch phường mới được ký? Làm gì có
loại giấy tờ nào của phường mà Chủ tịch phường không được quyền ký” Thì ra là
vậy, người đã cho gia đình tôi chờ đợi từ sáng tới chiều rồi xúc phạm chị tôi
là “loại vô văn hoá” là vị Phó chủ tịch UBND phường Văn Miếu Nguyễn Thị Thúy
Hà.
Chị Khanh có lời
xin lỗi gia đình nhưng mọi thứ đã muộn. Tang lễ không được tổ chức đúng ngày
chỉ vì 1 cán bộ lười của phường Văn miếu. Theo như lời chị Khanh, cán bộ Hiếu
biết rõ Chủ tịch Phường có mặt ở phường và có thể ký vào giấy Khai tử, nhưng
nhất định không làm? Phải chăng anh ta cần 200k cho dịch vụ nhanh như lời truyền
của bà con phường Văn Miếu? Những cán bộ phường như anh Hiếu, chị Phó chủ
tịch Hà có thực sự có lương tâm không khi hành hạ một gia đình đang lúc tang
gia bối rối với thái độ vô cảm, và xúc phạm họ là “loại vô văn hoá”.
Cho đến bây giờ,
khi kể lại câu chuyện này, tôi vẫn còn sốc và giận run lên vì sự vô cảm của
những con người không một chút lương tri đang mang danh chính quyền như thế.
Có thể chúng tôi ngây thơ vì chúng tôi không phải là người của cơ quan nhà
nước. Có thể vì trong suy nghĩ của chúng tôi, và những gì chúng tôi được học,
chuyện dang tay giúp đỡ gia đình có tang, đang trong cảnh mồ côi, mất mát là
chuyện phải làm, nên làm và làm ngay, vì với chúng tôi, đó là thiện tâm, đó
là lương tâm đạo đức tối thiểu của một con người bình thường, chứ đừng nói
đến những con người đang đại diện cho một chính quyền vì dân. Rất có thể
chúng tôi đau đớn vì bố tôi phải chờ thêm 1 ngày 1 đêm, còn với họ, việc cho
dân đợi, người sống hay người chết đợi cũng là chuyện bình thường. Rất có thể
chị phó chủ tịch kia có văn hoá hơn chị em chúng tôi, nhưng tôi chắc chắn chị
ấy hoàn toàn không có trái tim và đạo đức của một con người.
Theo FB Hoa Thanh
|
Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét