Bộ trưởng Tiến thổi oxy đám cháy và đem xăng dập lửa
Cập nhật lúc 16:44
Trong một tuần, hàng
loạt sự kiện và những phát ngôn kỳ cục của quan chức đã khiến họ loay hoay
trong gạch đá dư luận. Hôm qua, Thư ký Toà soạn Tuổi Trẻ Cười Nguyễn Văn Tiến
Hùng than thở rằng thời buổi bây giờ làm báo Cười khó quá. Bao nhiêu chuyện
cười thì các tờ báo Thời sự- Chính trị đăng hết trơn rồi!
Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim
Tiến chưa thoát khỏi dư luận vụ “buôn lậu thuốc hay buôn thuốc giả” về mặt
trách nhiệm quản lý, đã tiếp tục lãnh đạn vụ này khi em chồng là Phó Tổng
Giám đốc VN Pharma, công ty đầu têu vụ buôn thứ thuốc “không thể dùng chữa
bệnh cho người”.
Bộ trưởng
Nguyễn Thị Kim Tiến. Ảnh tư liệu
Sự loay hoay khiến bà Tiến lần nữa phát ngôn vòng quanh
giữa không nói và nói không, đại loại bà KHÔNG NÓI là có em chồng làm Phó TGĐ
công ty này, chứ không phải là bà nói em chồng KHÔNG làm ở đấy. Rồi việc viện
dẫn em chồng không được xem là người thân, theo quy định của Luật Phòng,
chống Tham nhũng. Để làm gì? Em chồng là em chồng, nhân dân hiểu là người
nhà. Thế thôi.
Bộ trưởng Tiến sai lầm chỗ nào?
Sai lầm của Bộ trưởng là né đi bản chất vấn đề: Mối quan
hệ thân tộc ấy có khiến VN Pharma được ưu ái để dễ dàng thắng thầu cung cấp
thuốc; có được vị nể mà bỏ qua những thủ tục gắt gao khi nhập thuốc hay
không; Bộ trưởng có áy náy không khi một người em trai của chồng mình liên
quan đến công ty nơi có hành vi bị quy buộc là phạm tội theo luật hình sự,
trong lĩnh vực mà mình là người có quyền quản lý cao nhất?
Sai lầm của bà còn là đi chẻ chữ và cãi lý với dư luận. Dư
luận không bao giờ công bằng để mà đòi hỏi. Bởi: Thứ nhất họ là số đông nhưng
họ là tập hợp của những người không có quyền lực, họ mang sẵn trong lòng tâm
thế phản kháng của người bị cai trị. Chuyện này có từ khi loài người phân
chia giai cấp. Vì thế khi bà rơi vào cơn bão, bà còn phải gánh thay cho những
người khác trong chính quyền cái phần phản ứng của số đông không quyền chức;
Thứ hai, để khẳng định thành tựu, thì đó là việc của chính
phủ và các luật sư và người thân của Bộ trưởng. Những thành tựu về phân tuyến
khám chữa bệnh; xã hội hóa y tế; nâng chất điều trị; củng cố y tế dự phòng…
là có, là những điều quan trọng mà ngành y làm được dưới thời của bà. Tuy
nhiên những thông tin vĩ mô ấy nó xa xôi so với thị hiếu, trình độ và cảm xúc
cá nhân của mỗi người. Trong khi ung thư, cái chết, thuốc giả, sự cố vắc xin
và chạy thận nó trực quan, nó khiến người ta sợ, nó khiến người ta căm phẫn
và khi đó người ta không có nhu cầu và cũng không cần lùi lại để nhìn hay cân
đong đo đếm cái thành tựu vĩ mô kia.
Nhẽ ra, Bộ trưởng cần nhìn thẳng vào mắt công chúng bằng
tất cả những chân thành và dõng dạc:
"Đúng là em trai chồng tôi là Phó Tổng Giám đốc của
công ty VNPM, nơi đã thực hiện phi vụ buôn bán hơn 9000 hộp thuốc ung thư kém
chất lượng; đúng là số thuốc ấy nếu được tiêu thụ sẽ gây ra hậu quả tiền mất
tật mang cho nhân dân. Là người đứng đầu ngành Y, tôi khẳng định chính Bộ Y
tế đã chủ động phát hiện và đề nghị công an điều tra, phối hợp chặt chẽ để
giải quyết vụ án.
Dư luận hoàn toàn có quyền đặt vấn đề về quan hệ gia đình
giữa tôi và một phó TGĐ công ty với sai phạm của công ty này. Về phía mình,
tôi khẳng định tôi công tâm và rạch ròi, không tác động. Tuy nhiên chúng ta
có các cơ quan chức năng của chính quyền và đảng làm rõ trả lời cho công tâm.
Về việc buôn lậu hay thuốc giả, có cự ly giữa cách hiểu
thuật ngữ Y khoa và Pháp lý với cách hiểu nôm na của công chúng. Tôi đề nghị
việc này để cho cơ quan tố tụng làm và giải thích trước công luận. Khi một vụ
việc đã trong vòng tố tụng thì hãy để cơ quan tố tụng độc lập làm việc của
họ!"
Thế thôi, ngắn gọn, đơn giản, chỉ nói một lần. Và sau đó
bà im lặng đi làm việc khác.
Nhưng bà đã không đủ tỉnh táo để làm như vậy.
Đất nước này không chỉ có bà. Nhiều quan chức cũng như
thế, thay vì nói về bản chất câu chuyện, lại chọn lựa cách nói rỗng không có
thông tin; thay vì giải thích vào thắc mắc băn khoăn của nhân dân thì lại đi
viện dẫn các khái niệm quản lý và pháp lý. Khó có thể tìm kiếm sự đồng thuận
khi nguyên nhân vấn đề còn nguyên đó.
Và thế, những phát ngôn chữa cháy lại cung cấp thêm oxy
cho đám cháy bùng lên.
(Theo
PLO) ĐỨC HIỂN
|
Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017
Nghe Thứ trưởng nói, thấy có gì đó
sai sai!
Cập nhật lúc 15:48
Dưới
đây là thư của một người nghèo gửi các quan chức Bộ Tài chính - cơ quan đề
xuất tăng nhiều sắc thuế, trong đó có VAT.
Thứ trưởng Bộ Tài chính Vũ Thị Mai - Ảnh: VNE
Tại cuộc họp báo Chính phủ chiều 30-8, Thứ
trưởng Bộ Tài chính Vũ Thị Mai nói về đề xuất tăng thuế giá trị gia tăng
(VAT) sắp tới từ 10% lên 12% và 14% là "không ảnh hướng mấy tới người
nghèo".
Ấy là bởi, theo bà Thứ trưởng: 1) Với nhóm
thu nhập thấp nhất dành 59,5% thu nhập chi mua lương thực, thực phẩm, giáo
dục, y tế... thì những mặt hàng thiết yếu này không chịu thuế; chỉ mặt hàng
lương thực, thực phẩm ở khâu thương mại bán ra chịu thuế suất 5% và dự kiến
tăng lên 6%; 2) Nhà nước có chính sách hỗ trợ về an sinh xã hội với những
người dân trong diện này.
Ông Phạm Đình Thi, Vụ trưởng Vụ Chính sách
thuế - Bộ Công Thương, biện giải thêm: Tại Việt Nam, 20% hộ nghèo chỉ tiêu
dùng 9% mặt hàng chịu thuế VAT.
Tóm lại là theo cơ quan đề xuất tăng thuế,
việc tăng thuế VAT sắp tới sẽ không khiến người thu nhập thấp bị "tổn
thương".
Thưa bà Thứ trưởng,
Nghe Thứ trưởng nói, tôi thấy có gì đó sai
sai. Thuế VAT là yếu tố cấu thành giá. Không cần biết Bộ tính toán thế nào,
tôi chỉ thấy sờ sờ trước mắt rằng bao vây cuộc sống của gia đình tôi, từng
ngày, là những thuế và thuế. Tất cả những mặt hàng thiết yếu chúng tôi mua
đều phải đóng thuế VAT cả, chẳng chừa món nào.
Có nhắm mắt cũng thấy hễ thuế tăng thì giá
thành sản phẩm, dịch vụ tăng. Nhất là thuế gián thu như VAT, nó tăng làm cho
giá đến tay người mua cuối cùng phải chịu. Đối với nhóm người có thu nhập
cao, giàu có thì có thể chẳng sao nhưng với nhóm đối tượng nghèo chúng tôi
thì thưa Thứ trưởng, nói trắng ra là "đã nghèo còn gặp eo".
Nhà nghèo phải tốn thêm chi phí vào thuế,
sao lại nói không ảnh hưởng gì mấy?
Mỗi tháng 70.000 đồng/hộ gia đình thôi, như
tính toán của Bộ, nhưng Bộ có nghĩ là chi phí tăng sẽ ảnh hưởng kích cầu tiêu
dùng. Mà cầu tiêu dùng giảm thì sản xuất sẽ như thế nào, nền kinh tế sẽ ra
sao…?
Tổng cục Thống kê vừa đưa ra "Bảng cân
đối liên ngành" mới nhất, như Báo Người Lao Động đã dẫn, cho thấy:
Thu nhập từ sản xuất của toàn nền kinh tế chỉ bằng 94% tiêu dùng cuối cùng.
Nói rõ hơn là người dân làm ra không đủ để chi tiêu.
Đã không đủ chi tiêu và sẽ chẳng còn gì để
chi tiêu, đó là nguy cơ có thể thấy trước. Vậy mà quý vị lại nói tăng thuế
không ảnh hưởng mấy, nhất là đối với nhóm người nghèo chúng tôi.
Người có thu nhập cao thì sẽ không thấy
được sự "tổn thương" bởi thuế đối với người có thu nhập thấp, có
phải vậy chăng?!
Vậy thì, hãy thử làm… người nghèo một tháng
đi, biết liền!
(Theo NLĐ) Dạ Lữ Viện
Bà Mai chắc không nghèo lắm nên khó biết được VAT có ảnh hưởng đến túi
tiền mình không. Dẫu biết VAT chỉ đánh vào một số lĩnh vực nhưng nền kinh tế
là một tổng thể luôn gắn kết và chi phối lẫn nhau, sao tách rời được. Doanh
nghiệp bị VAT cao chắc chắn họ phải tăng giá. Ví như doanh nghiệp làm ra cái
máy xay thịt, khi tăng giá thì giá máy phải tăng. Bà bán thịt mua máy xay giá
cao hơn cũng phải điều chỉnh giá lên chứ, nên thịt xay cũng phải tăng lên,
cuối cùng người mua thịt chịu. Ấy là chưa kể yếu tố tâm lí, cứ nghe thứ nọ
thứ kia tăng giá thì người ta cũng "té nước theo mưa". Cơ quan quản
lí luôn lí sự khá tài tình để bảo vệ quan điểm của họ. Như tăng thuế môi
trường với xăng lên 8000 đ/l cũng chẳng ảnh hưởng đến túi tiền dân!
Thương Giang
|
Đối tác Trung Quốc muốn đầu tư sân bay Long Thành chưa
từng làm sân bay!
Cập nhật lúc 15:40
Đại gia Vũ Văn
Tiền của Geleximco cho rằng đối tác của họ là KAIDI Dương Quang từ Trung Quốc
rất có kinh nghiệm trong xây sân bay nhưng tài liệu cho thấy họ làm nhiều về
nhiệt điện.
Được
thành lập năm 1992, KAIDI Dương Quang có tên đầy đủ là Tập đoàn năng lượng
mới KAIDI Dương Quang (tên tiếng Anh: Sunshine KAIDI New Energy Group Co.,
Ltd), trụ sở tại thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc (Trung Quốc).
Chuyên về điện, chưa từng làm
sân bay
Trên
trang web của mình, KAIDI Dương Quang tự giới thiệu là nhà xây dựng nhà máy
điện và cung cấp các hợp đồng tổng thầu EPC quy mô lớn liên quan tới điện.
Ngoài
ra, tập đoàn này cũng hoạt động trong các lĩnh vực sản xuất nhiên liệu sinh
khối, điện sinh khối, bảo vệ môi trường, các dự án kỹ thuật quy mô lớn.
Lịch
sử của KAIDI Dương Quang không thấy nhắc tới kinh nghiệm xây dựng sân bay,
nhất là sân bay quốc tế lớn.
Tập
đoàn này chỉ chuyên các dự án nhiệt điện, và tại Trung Quốc, KAIDI Dương
Quang góp mặt trong nhiều dự án nhà máy nhiệt điện.
Có
thể kể ra một số dự án như Nhà máy điện Hán Xuyên (Hồ Bắc), Nhà máy điện
Phong Thành (Giang Tây), Nhà máy nhiệt điện Tô Châu (Giang Tô).
KAIDI
Dương Quang chỉ bắt đầu để ý tới vấn đề môi trường trong thời gian gần đây
khi chính phủ Trung Quốc bắt đầu mạnh tay với các nhà máy gây ô nhiễm.
Có
thể kể đến một số dự án kiểu này như Nhà máy xử lý nước thải BOT Vũ Hán, nhà
máy nhiệt điện sinh khối Sùng Dương (Hồ Bắc), nhà máy điện gió Bình Lục (Sơn
Tây)…
Tưởng lạ, hóa quen ở Việt Nam
Trước
khi trình hồ sơ xin đầu tư xây dựng sân bay Long Thành với cam kết “giá thấp
nhất” cùng Geleximco của đại gia Vũ Văn Tiền, KAIDI Dương Quang đã xuất hiện
trong một số dự án khác tại Việt Nam về… nhiệt điện, và chỉ nhiệt điện.
Các
dự án này bao gồm:
- Nhà máy nhiệt điện Mạo Khê (Quảng Ninh): Tập đoàn công nghiệp
Than khoáng sản Việt Nam (Vinacomin) làm chủ đầu tư, công suất 400MW. KAIDI
Dương Quang làm tổng thầu EPC.
- Nhà máy nhiệt điện Thăng Long (Quảng Ninh): Geleximco làm chủ đầu
tư. KAIDI Dương Quang làm tổng thầu EPC.
- Nhà máy nhiệt điện Nông Sơn (Quảng Nam): Vinacomin là chủ đầu
tư, công suất 30MW, KAIDI Dương Quang tư vấn dự án.
- Dự án nhà máy nhiệt điện Hải Dương: xây dựng theo hình thức
BOT, vốn đầu tư gần 2 tỷ USD. Tổng công suất 1.200MW.
- Dự án nhà máy nhiệt điện Cẩm Phả 3 (Quảng
Ninh): Vinacomin hợp tác với KAIDI Dương Quang đầu tư xây dựng và vận hành
nhà máy.
Theo
tìm hiểu của chúng tôi, KAIDI Dương Quang còn góp mặt trong các dự án khử lưu
huỳnh của một số nhà máy điện tại Việt Nam như Nhà máy điện Thái Bình giai
đoạn 2, Nhà máy điện Mông Dương giai đoạn 2...
Ngoài
Mạo Khê đã đi vào hoạt động năm 2014 và Thăng Long vừa hòa vào lưới điện quốc
gia ngày 31-5, các dự án còn lại vẫn chưa hoàn tất, thậm chí bị trì trệ.
Cam kết giá thấp nhất
Trước
đó, Geleximco cùng đối tác Trung Quốc KAIDI Dương Quang đã gửi
văn bản đến Thủ tướng muốn xây dựng sân bay Long Thành theo hình thức đối tác
công tư (PPP) "hiện đại và văn minh" mà giá thấp.
Cụ
thể, hai đơn vị đề xuất Thủ tướng đồng ý về mặt nguyên tắc cho phép đầu
tư dự án xây dựng Cảng hàng không quốc tế Long Thành theo hình thức PPP.
Tự
giới thiệu có kinh nghiệm và có khả năng thu xếp nguồn vốn cho dự
án, lãnh đạo hai doanh nghiệp này cam kết xây đựng Cảng hàng không quốc
tế Long Thành hiện đại và văn minh.
Về
tiến độ xây dựng, hai nhà đầu tư một Việt Nam, một Trung Quốc này đưa ra là
3-5 năm với "giá thành đầu tư thấp nhất cho một sân bay mới hiện
đại".
Trong
văn bản gửi tới Thủ tướng, lãnh đạo Geleximco giới thiệu họ có mối quan hệ
chặt chẽ với KAIDI Dương Quang trong lĩnh vực đầu tư, xây dựng và
vận hành các dự án năng lượng và cơ sở hạ tầng tại Việt Nam.
Tập
đoàn này cũng nói rằng mình có mối quan hệ với các quỹ đầu tư
lớn như Tập đoàn Quản lý tài sản Hoa Dung Trung Quốc (Hoa Dung) là
một công ty nhà nước với tổng tài sản đạt trên 250 tỉ USD hay Công ty
TNHH cổ phần Đầu tư Dân Sinh, IDG...
Đến
nay Geleximco và đối tác đã thành lập một Quỹ đầu tư trị giá 15 tỉ USD và bắt
đầu giải ngân giai đoạn đầu khoảng 6 tỉ USD.
(Theo TTO) DUY LINH
|
Vụ án lịch sử của ngành y
Vụ án Giám đốc
viện Nhi bày mưu giết vợ chấn động Hà Nội: Chân dung vị bác sĩ tài giỏi
Cập
nhật lúc 14:58
Nhằm cơm không
lành- canh không ngọt, vị giám đốc Bệnh viện nhi - Nhân tài của nền y học
Việt Nam đã lập kế hoạch sát hại vợ.
Nhằm
mục đích đi theo người tình, vị giám đốc Bệnh viện nhi – Nhân tài của nền y
học Việt Nam đã lập kế hoạch sát hại vợ bằng cách vô cùng hoàn hảo.
Vụ án
tưởng chừng như sẽ bị chôn vùi, người xấu số sẽ phải ôm nỗi oan khuất xuống
cửu tuyền thì bất ngờ sự thật lại được hé lộ từ chính những tiếng khóc trong
đám tang. Đăng tải kỳ án này để thấy rằng, cuộc đấu tranh với tội phạm, với
cái ác không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Trước
khi viết lại tỷ mỉ câu chuyện về vụ án từng gây chấn động Hà Nội, vì những lý
do tế nhị chúng tôi xin không đăng tải tên thật của những người liên quan
trong vụ án.
Tuy
nhiên, câu chuyện này được kể lại bởi chính Trưởng ban chuyên án, người trực
tiếp tham gia chỉ đạo, điều tra từ đầu cho đến cuối.
Chính
vị trưởng ban này sau đó đã trở thành Phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh
II, Bộ Công an nhưng đối với ông, đây là một trong những kỷ niệm sâu sắc bậc
nhất đối với cuộc đời của mình.
Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng.
Chân
dung vị bác sĩ tài giỏi
Vào
những năm đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, nhiều thanh niên trí thức của
Việt Nam đã được đưa sang Liên Xô (nay là Nga và 1 số nước Đông Âu) tu nghiệp
ở nhiều lĩnh vực khác nhau giúp họ trang bị kiến thức chuyên môn trở về cống
hiến cho Tổ quốc.
Trần
Hữu Chính (tên thật đã được thay đổi), một sinh viên y khoa được đào tạo bài
bản ở Liên Xô, khi trở về Việt Nam được coi là bác sĩ đầu ngành về chuyên
khoa Nhi.
Sau một
quá trình công tác, với học thức chuyên sâu, kinh nghiệm và khả năng vượt
trội, Trần Hữu Chính được giao trọng trách giữ vị trí Giám đốc Bệnh viện Nhi
Trung Ương.
Lúc
này, Bệnh viện Nhi Trung ương vẫn còn nằm tại đường Trần Hưng Đạo quận Hoàn
Kiếm về sau mới chuyển về đường Đê La Thành, quận Ba Đình.
Vị trí
Bệnh viện Nhi trước kia nay đã trở thành Bệnh viện Tim Hà Nội. Mặc dù trong
điều kiện thiếu thốn đủ thứ cả về cơ sở vật chất lẫn thuốc men nhưng với tài
năng của mình bác sĩ Chính đã trực tiếp cho rất nhiều bệnh nhân vượt qua cơn
nguy kịch cùng với đó là đưa ra những pháp đồ điều trị hết sức hiện đại.
Vợ của
Chính là chị Nguyễn Thật Thu (tên thật cũng đã được thay đổi), là y tá của
Bệnh viện Nhi. Chị Thu được coi là hoa khôi của ngành y Hà Nội khi đó. Chính
vì thế mối tình với bác sĩ Chính được mọi người đánh giá là cặp đôi trai tài,
gái sắc.
Sau một
thời gian yêu đương, cũng tới ngày bác sĩ Chính và y tá Thu tổ chức đám cưới.
Mặc dù vào thời điểm đó khó khăn chồng chất nhưng đám cưới của vị giám đốc
bệnh viện chẳng thiếu bất cứ thứ gì. Khách mời đều là những cán bộ ở nhiều
ngành cả bên chính quyền, y học, thậm chí cả bên công an, quân đội.
Nói
không ngoa khi cặp đôi này đã trở thành hình mẫu của giới trẻ Hà Nội khi đó.
Hàng ngày họ đưa nhau đến Bệnh viện làm việc trên chiếc xe đời mới, nhìn cảnh
đó, không ít cô gái cảm thấy ghen tỵ với y tá Thu nhưng cũng chỉ biết tặc
lưỡi mà an phận.
Dù
nhiều người xung quanh vẫn còn gồng mình với khó khăn thì vợ chồng bác sĩ
Chính sinh sống trong một điều kiện tương đối dư giả. Ngày y tá Thu thông báo
đã có thai, nhân viên bệnh viên thay nhau đến chúc mừng, phần vì vị giám đốc
Chính, phần là vì y tá Thu có cách sống giản dị, gần gũi nên ai cũng quý mến…
Mọi
người bảo rằng, nếu lần này y tá Thu đẻ con trai thì đúng là cuộc đời mười
phần cô có đủ cả mười chẳng mất đi bất cứ thứ gì. Bản thân bác sĩ Chính cũng rất
tự hào, nhiều lần nói với đồng nghiệp, bạn bè rằng, sau khi vợ sinh nở xong
sẽ làm đầy tháng thật to, bất luận là trai hay gái thì cũng sẽ tổ chức thật
hoành tráng.
Bi kịch
sau ngày vợ vượt cạn
Vốn dư
giả về kinh tế, chồng lại là giám đốc nên khi mang bầu đến tháng thứ 5, thứ
6, y tá Thu đã không phải đi làm nữa mà chỉ có nhiệm vụ ở nhà nghỉ ngơi chờ
ngày sinh nở.
Trong
thời gian này, bác sĩ Chính vẫn đi làm rất đúng giờ, ngày nào cũng đến từ 7h
sáng, có khi tối muộn mới ra về. Cũng do yêu cầu của công việc nhiều đêm bác
sĩ Chính phải ngủ lại tại bệnh viện, nhiều bạn bè thường hay trêu đùa y tá
Thu rằng, không tìm cách mà giữ chồng thì có ngày vị giám đốc sẽ ngủ miết bên
ngoài không về nữa.
Nghe
xong, y tá Thu chỉ cười rồi nói “vợ chồng tin nhau, nghĩ làm gì đến điều đó…”
Nói là nói vậy nhưng đúng là y tá Thu trong thời gian mang thai ở nhà cũng lo
lắng thật. Bác sĩ Chính là người có ngoại hình, lại là người đi học nước
ngoài về nên cách giao tiếp rất hấp dẫn người đối diện, chưa kể đến vị trí
giám đốc bệnh viện thì chuyện các cô gái khác vây quanh kể cả khi đã có vợ
cũng chẳng có điều gì lạ.
Nghĩ
vậy nhưng y tá Thu luôn vững tin rằng tình yêu sẽ giúp cho gia đình mình có
được hạnh phúc và cứ thế cô ở nhà yên tâm lo cho đứa con sắp chào đời. Rồi
thì y tá Thu cũng đến ngày sinh nở. Mẹ tròn con vuông, đứa bé kháu khỉnh sinh
ra trong sự vui mừng của tất cả mọi người.
Bác sĩ
Chính thì sau ngày vợ đẻ cứ ở nhà miết, chỉ có việc thật sự cần mới lên cơ
quan giải quyết. Do được chăm sóc cẩn thận nên sau khi sinh nở, sức khỏe của
y tá Thu rất tốt, những người có kinh nghiệm sinh nở đều bảo rằng, sức khỏe
thế này thì chỉ vài bữa là có thể trở lại trạng thái như bình thường, tuy
nhiên, dù sao vẫn phải kiêng cữ cho an toàn.
Tuy
nhiên, điều lạ là sau khi sinh được 3 ngày, khi được đưa từ bệnh viện trở về
nhà, y tá Thu bất ngờ mắc bệnh tiêu chảy. Chồng là bác sĩ đầu ngành, không
khó để có thể đoán bệnh và kê đơn thuốc nhưng lạ thay, tình trạng của y tá
Thu cứ ngày một xấu đi, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng có dấu hiệu thuyên
giảm.
Mọi
người xung quanh thấy làm lạ vì sau khi sinh, y tá Thu ăn uống, kiêng cữ rất
cẩn thận, thức ăn chín, được nấu rất vệ sinh. Những món ăn tẩm bổ riêng đều
được chính tay bác sĩ Chính nấu rồi đưa cho vợ nên không thể nào đổ lỗi cho
ăn uống được.
Điều
đáng nói là mặc dù sau đó được đưa vào bệnh viện khám phòng trừ việc bị hậu
sản nhưng các bác sĩ cũng không đưa ra được kết luận gì, bệnh tiêu chảy vẫn
ngày một trầm trọng hơn. Chỉ sau hơn 1 tuần sinh, từ chỗ là người khỏe mạnh,
béo tốt, y tá Thu đã gầy dốc, thậm chí chẳng còn sức để mà ngồi dậy cho con
bú nữa.
Gia
đình cả hai bên lo lắng vô cùng, không biết bệnh tình ra sao, còn bác sĩ
Chính thì dường như bất lực hoàn toàn với việc chữa trị bệnh cho vợ mình. 20
ngày sau khi sinh con, y tá Thu đột ngột qua đời trong sự bàng hoàng của tất
cả mọi người.
Đám
tang của y tá Thu diễn ra trong sự đau đớn của không biết bao nhiêu con
người, khách quan đến viếng rất đông ở nhiều cơ quan, ngành nghề khác nhau.
Trong
số những người đó có Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng. Vào thời điểm đó, ông
đảm nhiệm vị trí Đội trưởng đội Cảnh sát bảo vệ cơ sở y tế chuyên đảm trách
công việc bảo vệ an ninh, trật tự ở các bệnh viện vì vậy mà khi biết tin buồn
của bác sĩ Chính, ông cũng đã đến để chia buồn.
Có mặt
tại đám tang, ngoài những tiếng khóc ai oán của những người xung quanh, ông
Phòng còn nghe thấy lời bàn tán của nhiều người về việc cái chết của y tá Thu
là rất vô lý. Trước khi sinh nở y tá Thu hoàn toàn khỏe mạnh, cũng chẳng mắc
bệnh gì cả nhưng tại sao sau khi sinh lại đổ bệnh tiêu chảy mà không thuốc
nào chữa khỏi…
Ông
Phòng chú ý nghe kỹ những lời bình luận đó và không hiểu sao lúc đó trong đầu
ông nổi lên suy nghĩ rằng, có thể y tá Thu đã chết bởi một nguyên nhân khuất
tất nào đó? Ra về với suy nghĩ đó, sau một thời gian đấu tranh tư tưởng ông
quyết định mở cuộc điều tra để làm rõ cái chết của y tá Thu…
Sau khi
đám tang kết thúc, cái chết của Thu bị rơi vào quên lãng nhưng các anh
em trong phòng bảo vệ của tướng Phòng lúc đó đã ngồi lại với nhau bàn và cùng
khẳng định cái chết của Thu vô cùng bí ẩn. Cùng nhất trí quan điểm nên mọi
người trong phòng đều quyết tâm sẽ điều tra chân tướng sự thật về cái chết
của Thu. Công việc bắt đầu và được phân công cụ thể cho từng người.
Sau Khi
Bộ trưởng Bộ Công an, viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và Bộ trưởng
Bộ y tế đồng ý về việc mở cuộc điều tra về nghi vấn bác sĩ Chính giết vợ,
Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng khi đó trở thành trưởng Ban Chuyên án và tiến
hành các biện pháp nghiệp vụ để điều tra.
Lúc
này, tài liệu, chứng cứ đã tương đối đầy đủ, nhưng chỉ còn một chi tiết quan
trọng nhất đó chính là bác sĩ Chính giết vợ bằng cách nào? Những nghi vấn dù
là nổi cộm nhưng cũng chưa thể kết luận được rằng y tá Thu đã bị hác sĩ Chính
đầu độc dẫn đến tử vong. Muốn có thể đưa ra kết luận một cách chính xác nhất
thì chỉ còn duy nhất một biện pháp…
Lệnh
công tác bất ngờ
Tổng
hợp những tài liệu đã có được, Thiếu tướng Phòng chỉ đạo các trinh sát trong
đội một mặt phải theo dõi toàn bộ các di biến động của bác sĩ Chính, mặt khác
tiếp tục hoàn thiện các tài liệu điều tra, trong đó tập trung vào nguồn gốc
dung dịch liqueur fowler đã được sử dụng như thế nào. Mặc dù nắm rõ được
nguồn tin về việc bác sĩ Chính đã cấp liqueur fowler cho các bệnh nhân nhưng
sau đó đã thu lại, nhưng lực lượng điều tra chưa thể khẳng định được vì không
có nhân chứng và tài liệu. Trước tình thế này lực lượng điều tra buộc phải đi
tìm những bệnh nhân đã được cấp liqueur fowler ở các tỉnh thành để tiến hành
thu thập tài liệu.
Hàng
chục trinh sát đã được phân công nhiệm vụ đi tìm gặp những bệnh nhân đã được
bác sĩ Chính cấp liqueur fowler. Người đi Hòa Bình, người đi Vĩnh Phúc, rồi
mũi di chuyển lên Lào Cai, Yên Bái, Lạng Sơn… Tất cả các trinh sát
khi nhận nhiệm vụ đều được yêu cầu là phải thu bằng được toàn bộ
các đơn thuốc mà bác sĩ Chính đã trực tiếp ký tên cấp thuốc, trong
đó có liqueur fowler; đồng thời phải có biên bản làm việc với từng nhân chứng
để họ ký tên xác nhận sự việc số liqueur fowler đã bị bác sĩ Chính lấy lại…
Chỉ sau gần một tuần, toàn bộ những tài liệu này đã được thu thập đầy đủ và
nó đã trở thành bằng chứng vô cùng giá trị trong tập hồ sơ điều tra về nghi
vấn đối với bác sĩ Chính.
Tuy
nhiên, đến lúc này thì một trong những yếu tố, then chốt nhất đó chính
là tìm ra nguyên nhân cái chết của y tá Thu. Mặc dù nghi vấn y tá Thu đã bị
bác sĩ Chính sát hại bằng thạch tín đã gần như rõ ràng, nhưng vẫn có thể xảy
ra trường hợp nạn nhân chết vì nguyên nhân ốm đau. Chỉ có duy nhất một biện
pháp đó chính là khai quật tử thi, xét nghiệm các mẫu phẩm lấy được từ thi
thể y tá Thu thì mới có thể làm rõ được nguyên nhân cái chết.
Mặc dù
đã có chủ trương khai quật tử thi, tuy nhiên, sau ngày vợ mất chiều nào bác
sĩ Chính cũng xuống nghĩa trang để thắp hương. Nhiều người thấy sự tận tâm
này đã vô cùng xúc động và cho rằng, bác sĩ Chính là một trong những người
đàn ông số hiếm vẫn còn giữ được tình yêu đối với vợ mình mặc dù lúc này hai
người đã ở hai thế giới. Tuy nhiên, chính vì bác sĩ Chính ngày nào cũng ra nghĩa
trang thắp hương cho vợ nên việc khai quật tử thi khó có thể diễn ra.
Lúc đó,
Thiếu tướng Phòng nhận định, là một Giám đốc Bệnh viện, Bác sĩ Chính có rất
nhiều mối quan hệ nên nếu như tiến hành khai quật khi chưa có kết luận chính
xác về vụ việc thì sẽ nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp. Trong trường hợp y tá
Thu tử vong vì nguyên nhân bệnh tật thì lúc đó mọi việc sẽ trở lên vô cùng
rối ren, bác sĩ Chính hoàn toàn có thể khởi kiện lực lượng điều tra. Tính
toán mọi biện pháp để có thể tiến hành được khai quật tử thi mà không thể tìm
ra cách nào khả quan nhất, Thiếu tướng Phòng cho rằng, chỉ còn duy nhất một
cách đó chính là bác sĩ Chính phải đi đâu đó công tác khoảng 4-5 ngày thì
cuộc khai quật tử thi mới có thể thực hiện được.
Thiếu
tướng Phòng lên gặp Thứ trưởng Bộ Y tế thời điểm đó là Vũ Văn Cẩn để
trình bày. Sau khi nghe Thiếu tướng Phòng trình bày, Thứ trưởng Cẩn đã đồng ý
giúp đỡ và khẳng định sẽ để bác sĩ Chính đi công tác khoảng 4 – 5 ngày được.
Rất may lúc đó, Bộ Y tế có một hội thảo về khoa học điều trị bệnh nhân là trẻ
em tổ chức tại Quảng Ninh diễn ra trong 5 ngày gồm cả các chuyên gia
nước ngoài, ngay lập tức Thứ trưởng Cẩn thông báo cho bác sĩ Chính xuống
đó để tham gia. Nhận được lệnh điều động từ Bộ Y tế, bác sĩ Chính lập
tức chuẩn bị lên đường xuống Quảng Ninh và toàn bộ thời gian, lịch trình
chuyến công tác này đều được thông báo cặn kẽ cho phía lực lượng điều tra.
Cuộc
khai quật trong đêm
Nắm bắt
chắc chắn được lịch trình chuyến công tác của bác sĩ Chính, Thiếu tướng
Phòng lập tức báo cáo sự việc lên Bộ Y tế, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao
đồng thời thông báo cho lực lượng pháp y của Bộ Quốc Phòng vào cuộc trực tiếp
tiến hành khai quật và giám định các mẫu phẩm. Việc nhờ lực lượng pháp y bên
Bộ Quốc Phòng để đảm bảo sự công bằng cho quá trình giám định, thể hiện tính
khách quan cho toàn bộ tài liệu điều tra. Bên cạnh đó, trong quá trình báo
cáo với các cơ quan liên quan, Thiếu tướng Phòng cũng đề xuất tất cả những cơ
quan này đều phải có mặt trong buổi khai quật để trực tiếp chứng kiến và ký nhận
vào bình niêm phong đựng mẫu phẩm.
Đúng
vào ngày rằm của tháng Giêng năm 1962, sau khi Ban quản lý Nghĩa trang Văn
Điển đã đồng ý hỗ trợ buổi khai quật tử thi, Thiếu tướng Phòng đã quyết định
tiến hành vì ngay buổi chiều hôm trước bác sĩ Chính đã xuống Quảng Ninh và có
sự xác nhận từ dưới đó. Buổi khai quật tử thi có sự hiện diện của đầy đủ đại
diện của các cơ quan chức năng có đủ thẩm quyền để xác nhận. Vào thời điểm
này, thi thể y tá Thu đã phân hủy rất mạnh, nhưng vì nhiệm vụ phải thực hiện
nên lực lượng pháp y của Bộ Quốc Phòng đã thực hiện hết sức cẩn thận và đúng
với nguyên tắc, chức năng của mình.
Khi nắp
quan tài chứa thi thể của y tá Thu bật lên, lực lượng pháp y đã vào cuộc tiến
hành lấy mẫu phẩm từ thi thể y tá Thu. Theo quy định tất cả sẽ phải tiến
hành lấy 10 mẫu phẩm cả nội tạng và các cơ quan bên ngoài như tóc, móng tay…
Các bác sĩ pháp y tiến hành rất cẩn thận, các mẫu phẩm đều được đưa vào những
lọ thủy tinh, có dung dịch bảo quản theo quy định. Sau khi mỗi mẫu phẩm được
cho vào lọ, lực lượng pháp y sẽ tiến hành niêm phong, toàn bộ đại diện các cơ
quan liên quan có mặt tại cuộc khai quật đều phải ký tên xác nhận niêm phong.
Các mẫu
phẩm được lấy hết sức cẩn thận, sau hơn 1h tiến hành khai quật, cuộc pháp y
đã hoàn thành, 10 mẫu phẩm được niêm phong theo quy định và mọi người bắt đầu
tiến hành chôn cất lại thi thể của y tá Thu. Để cẩn thận, trước đó, lực lượng
chôn cất của nghĩa trang Văn Điển đã chuẩn bị sẵn những áo cỏ đã xanh tốt để
đắp lên mộ, sau đó cẩn thận ghép lại giống như mộ còn nguyên vẹn không bị
khai quật. Thậm chí, trước khi tiến hành khai quật, Thiếu tướng Phòng còn
quan sát rất kỹ lưỡng toàn bộ ngôi mộ để sau đó có thể hoàn lại như cũ, hoa
cùng bát hương cũng được đặt lại vị trí cũ.
Mười
mẫu phẩm được đưa về để lực lượng giám định của Bộ Quốc Phòng tiến hành phân
tích. Trong suốt quá trình này, công tác điều tra vẫn diễn ra một cách bí mật
nhưng sự lo lắng là không thể tránh khỏi. Chưa biết kết quả giám định 10 mẫu
phẩm sẽ ra sao nhưng nếu như bác sĩ Chính mà phát hiện ra việc mộ vợ mình đã
bị khai quật thì chắc chắn sẽ có chuyện. 5 ngày sau chuyến công tác trở về,
ngay trong buổi chiều cùng ngày bác sĩ Chính đã lập tức đạp xe xuống nghĩa
trang Văn Điển để thăm mộ vợ.
Cho đến
bây giờ, những người đã từng chứng kiến vụ án đó vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng
bởi những thủ đoạn che giấu tội vô cùng tinh vi của kẻ sát nhân.
Chân
dung kẻ sát nhân dần lộ diện
Trong
một lần xuống địa bàn giám sát, một trinh sát trong phòng bảo vệ y tế đã được
một người ở Trường đại học Dược trung ương cho biết, cách ngày Thu mất đúng 1
tuần bác sỹ Trần Hữu Chính đã đến xin 3 gam acxenic. Với thông tin này, những
người trong đội của thiếu tướng Phòng đã dám kết luận cái chết của Thu lúc đó
là có sự bí ẩn. Phương án điều tra ngay lập tức được tiến hành. Việc đầu tiên
là một trinh sát lúc đó đã xuống ngay trường Đại học Dược xin quyển số ghi
nhận Chính đã xin Thạch tín. Trong quyển sổ này có ghi rất rõ ngày tháng
Chính xin Thạch tín và có cả chữ ký của y.
Với
những bằng chứng ban đầu và liên hệ với những thông tin đã thu thập được, đội
điều tra của thiếu tướng Phòng đã đưa ra sự nghi vấn về việc liệu có thể Thu
đã bị chính Trần Hữu Chính đầu độc bằng thạch tín. Nhưng đây chỉ là sự phỏng
đoán của những anh em trong đội! Tuy nhiên, bởi sự nghi vấn này mà công tác
điều tra về cái chết bí ẩn của Thu đã được đội bảo vệ y tế và thiếu tướng
Phòng lúc đó triển khai với nghi vấn ban đầu là Trần Hữu Chính
Công
tác điều tra của đội bảo vệ y tế do thiếu tướng Quang Phòng đứng đầu vẫn diễn
ra một cách bí mật nhưng việc trinh sát thu quyển số ghi nhận Chính đã đến
trường y dược xin thạch tín đã đến tai y. Sợ bị công an nghi ngờ và sẽ điều
tra về số thạch tín đã đi xin, Chính đã nói chuyện mấy người bạn thân thiết
của mình rằng, đúng là có xin 3 gam thạch tín về để chế thuốc nhưng để trong
túi áo khi đi đường đã rơi mất. Trong khi đó, Thu lại vừa chết chắc chắn công
an sẽ phải điều tra việc mình xin thạch tín. Tình ngay lý gian không giải
thích thế nào nếu như công an hỏi!
Nhóm
bạn hoàn toàn tin lời của Chính , và cùng nghĩ được cách “chữa cháy” cho y.
Với trình độ của những bác sỹ đã được đi tu nghiệp ở nước ngoài về không khó
để họ nghĩ ra cách giúp bạn. Lúc đầu có người bảo Chính là xin về để chế
thuốc thử nghiệm nhưng đó cho con khỉ uống, bây giờ nó đã chết và mang đi
chôn… Nhưng Chính lại bảo, nếu công an hỏi con khỉ đó chôn ở đâu thì biết
đường nào trả lời? Nhóm bạn Chính nghĩ ra rất nhiều cách khác nhau, nhưng đều
không khả quan. Một người mách nước cho Chính rằng cứ nói với công an là xin
3 gam thạch tín đã xin ở trường dược đã được chế ra dung dịch liqueur fowler
dùng để điều trị cho bệnh nhân. Bên cạnh việc này, Chính sẽ đi xin các anh em
trong ngành mỗi người một ít để bù vào. Thực tế lúc đó, để chuyển 3 gam thạch
tín ra dung dịch để chưa bệnh phải cần điều chế với 1/2 lít nước cất. Chính
vì lẽ đó mà Chính phải đi xin bằng được số dung dịch liqueur fowler mới đó
mới có thể giải thích được với cơ quan điều tra.
Những
ngày sau đó, Chính đã đến tất các các bệnh viện cũng như cơ sở y dược có bạn
bè mình công tác để xin dung dịch liqueur fowler. Trong số đó, Chính có đến
gặp bác sỹ Trịnh Kim Ảnh là giám đốc bệnh viện Việt Xô thời điểm đó. Vì Chính
cũng là một người có vị trí trong ngành y lúc đó nên bác sỹ Trịnh Kim Ảnh đã
ký cấp cho Chính 10cc liqueur fowler. Chính còn đến rất nhiều chỗ khác để xin
nhưng cũng không thể đủ được số dung dịch liqueur fowler chế từ 3 gam thạch
tín kia. Tuy nhiên, việc Chính đến đâu, xin ai đều được lực lượng trinh sát
nắm rất rõ do có quần chúng báo tin. Mọi giấy tờ y ký nhận liqueur fowler đều
được trinh sát đã ngay lập tức thu thập lại một cách đầy đủ.
Vì
không thể gom đủ số lượng dung dịch liqueur fowler nên Chính đã nghĩ ra một
cách sẽ kê vào đơn thuốc của các bệnh nhân đến khám tại bệnh viện có thành
phần dung dịch này. Thực hiện ý đồ của mình, Chính đã viết vào đơn thuốc của
rất nhiều bệnh nhân, kể cả những người chỉ bị những bệnh nhẹ như sốt,
ho, cảm cúm bình thường. Sau khi đã cho bệnh nhân đi lấy thuốc, Chính dặn họ
quay lại để hướng dẫn cách uống và lúc đó y sẽ thu lại số liqueur fowler mà
bệnh viện đã phát ra.
Để thực
sự yên tâm với việc đã lấy lại dung dịch liqueur fowler không bị ai phát
hiện, Chính chỉ cho thành phần này vào những đơn thuốc của bệnh nhân
tỉnh xa thuộc những vùng cao như Cao Bằng, Lạng Sơn, Lao Cai… Nhưng tất cả
các việc làm này đã không thể qua được mắt lực lượng trinh sát. Thiếu tướng
Phòng lúc đó đã phải huy động lực lượng cả phòng đi đến tận những tỉnh xa nơi
có bệnh nhân được Chính kê đơn thuốc, sau đó điều tra về việc họ có được nhận
liqueur fowler hay không? Tất cả đều khẳng định rằng Chính đã thu lại số
liqueur fowler mà bệnh viện đã phát. Đơn thuốc cũng như cam kết của tất cả
các bệnh nhân đều được lực lượng trinh sát thu thập đầy đủ.
Kết
luận xét nghiệm từ cuộc khai quật tử thi bí mật
Yếu tố
căn bản của vụ án này là phải chứng minh được trong người Thu có chất acxenic.
Trong khi đó, lúc Thu chết tại bệnh viện Bạch Mai, các bác sỹ ở đây đã yêu
cầu tiến hành pháp y tử thi nhưng Chính đã tha thiết xin không được làm.
Chính nói với các bác sỹ, Thu mất quá nhanh lại vừa sinh con xong nếu như
phải mổ sẻ thì càng thêm đau đớn. Phần vì thấy lời nói đó cũng có tình có lý
phần vì Chính là khá có ảnh hưởng trong ngành y tế lúc đó nên Phó phòng Chính
trị bệnh viện Bạch Mai đã không cho tiến hành giải phẫu tử thi của Thu ,
nhưng đó chỉ là điều khiến Chính qua mắt lực lượng điều tra.
Cục
quân y đã trực tiếp xét nghiệm các mẫu phẩm X-715, sau khi thử nghiệm với
những chất độc bay hơi rồi đến mã tiền, thủy ngân… đều không thấy có trong
các mẫu phẩm. Bằng phương pháp tiên tiến nhất các bác sỹ đã tìm thấy trong
tất cả các mẫu phẩm đều có chứa hàm lượng rất cao chất acxenic. Kết luận xét
nghiệm đã khẳng định, trong thi thể của Thu chứa rất nhiều thạch tín và là
nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô. Xâu chuỗi lại tất cả các chứng cớ cũng
như tài liệu đã thu thập được, lúc này thiếu tướng Phòng đã chính thức khẳng
định Chính đã đầu độc vợ mình bằng acxenic.
Sau khi
có kết luận xét nghiệm, hồ sơ vụ án đã được chuyển sang Viện Kiểm sát Nhân
dân tối cao và đến tận tay Viện Trưởng Hoàng Quốc Việt. Tiếp đó, hồ sơ vụ án
được chuyển sang tòa án và Trần Hữu Chính được triệu tập ngay lập tức. Trước
khi vụ án được đưa ra xét xử, công tố viên Nguyễn Quang Dụ, thuộc tòa án Hà
Nội đã gặp trước Chính . Lúc đầu Chính khăng khăng chối tội khi y vẫn chưa
biết quá trình điều tra đã hoàn thành. Y vẫn khẳng định rằng lượng liqueur
fowler đã được cấp phát cho bệnh nhân ở các tỉnh. Tuy nhiên, với những chứng
cớ mà thiếu tướng Quang Phòng và anh em trong phòng thu thập được, Chính đã
phải nhận tội và hắn đã nhận giết vợ bằng thạch tín.
Sự hối
lỗi muộn màng
Phiên tòa
xét xử Chính thu hút được sự quan tâm đặc biệt của quần chúng đặc là những
người trong ngành y. Ai lấy đều tỏ ra phấn nộ trước hành vi giết người cực kỳ
dã man của Chính . Kẻ sát nhân là một bác sỹ đầu ngành được rất nhiều người
bấy lâu nay vẫn kính phục. Gia đình của Chính cũng như Thu đều rất bất ngờ
bởi ẩn sau vẻ bề ngoài đường hoàng của một giám đốc bệnh viện là một kẻ giết
người tinh vi và sảo quyệt. Phiên tòa diễn ra khá nhanh khi các luật sư biện
hộ cho Chính không thể phản biện được trước những chứng cớ vô cùng xác đáng.
Những bằng chứng, những hồ sơ giấy tờ mà thiếu tướng Phòng và anh em cùng đơn
vị thu thập được đã không cho các luật sư một cơ hội để cãi tội cho Chính .
Nguyên
nhân dẫn đến Chính giết vợ xuất phát từ lục đục gia đình, khi hai vợ chồng y
liên tục xảy ra những mẫu thuẫn. Cuộc sống vợ chồng giữa Chính và Thu luôn
trong tình trạng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Chính khai rằng, có những
lần vợ chồng y cãi nhau, khi y đi về nhà lúc nửa đêm Thu đã không mở cửa cho
vào và bắt y phải ngủ ngoài hè ngay khi giữa trời đêm đông. Và y nghĩ sẽ giết
chết Thu vì cô đã đối xử tệ với y.
Với
những trình độ y học trong tay, Chính đã nghĩ ra một kế hoạch rất kín đáo để
che dấu cho hành động thú tính của mình. Kế hoạch sát hại thật hoàn hảo nhưng
tội ác không thể nào lọt lưới được công lý. Chân dung một kẻ sát nhân phía
sau vẻ bề ngoài của một ông bác sỹ đường hoàng đã bị lật tẩy.
Với
việc phá được chuyên án này, phòng bảo vệ y tế do tướng Phòng đã được bộ Công
an lúc đó khen thưởng hết lời. Những bác sỹ lưu dụng trước làm cho Pháp khi
nghe về quá trình phá vụ án này đã ví như là một cuốn tiểu thuyết trinh thám
gay cấn và đầy hấp dẫn. Với thiếu tướng Quang Phòng, yếu tố để phá vụ án này
là lực lượng công an đã được sự ủng hộ của quần chúng nhân dân. Sức mạnh tập
thể và ý chí quyết tâm của người Công an nhân dân là yếu tố then chốt trong
việc đưa một vụ án tưởng như đã chìm sâu vào bí mật ra ánh sáng công lý. Với
sự giúp đỡ của những cơ quan ban ngành như Viện kiểm sát Nhân dân, Tòa án
Nhân dân, Bộ Y tế… công tác điều tra của tướng Phòng đã hoàn thành một cách
xuất sắc trước sự thán phục của nhiều người.
Theo
ĐY/phapluatxahoi.vn
|
Từ Anh trở về, tôi
không dám đi ăn tiệm sang ở Việt Nam
Cập nhật lúc 09:32
"Tôi không vì sĩ diện mà tiêu tiền tuỳ tiện vào những quán hàng
đắt đỏ, quá cao so với thu nhập của mình", chị Huyền cho biết.
Dưới đây là
chia sẻ của chị Nguyễn Thị Thu Huyền, 35 tuổi, vừa hoàn thành chương trình
nghiên cứu sinh giáo dục tại Anh và hiện là giảng viên trường ĐH Sư phạm
TPHCM.
Sau
4 năm học tập tại Anh, trở về nước, chị Huyền cảm thấy lạc lõng vì chi phí
cho thực phẩm, đặc biệt là hàng quán ở Việt Nam quá đắt đỏ so với thu nhập.
"Vì thế tôi sẽ từ chối lời mời đến những quán hàng ăn uống đắt đỏ, dù
tôi trả tiền hay được người khác trả tiền cho", chị nói.
Ảnh minh họa
"Tối
qua, bạn thân của tôi hẹn đi ăn kem để gửi tiền ủng hộ của một bạn khác cho
quỹ thiện nguyện mà tôi là người sáng lập. Tôi đồng ý và có ý định sẽ mời bạn
ấy (tức sẽ trả tiền) dù không nói trước với bạn. Quyền chọn quán là dành cho
bạn. Bạn tôi chọn một quán kem mới xuất hiện ở TP HCM được vài năm, sau khi
tôi đã đi du học. Tôi không biết hiệu kem này trước đây. Vào đến nơi, tôi
choáng váng với giá: một viên kem có giá 70.000 - 74.000 đồng, rất bé! Nếu
một người ăn ít cũng cần ít nhất 2 viên, nếu ăn 3 viên thì khuyến mãi là
180.000 đồng. Tôi nói thẳng với bạn của mình và bạn đi cùng là tôi sẽ không
ăn kem mà chỉ uống trà với giá 38.000 đồng vì kem quá mắc, tôi thấy không
đáng phải bỏ ra số tiền ấy cho bản thân. Hai người có thể ăn và tôi sẽ trả
tiền. Vì là bạn bè thân thiết nên tôi biết chắc bạn của mình sẽ không phật ý
khi nghe tôi nói thế.
Từ hôm
về Việt Nam, chứng kiến giá cả đắt đỏ và mức thu nhập thấp, tôi đã cảm thấy
thật khó khăn để tồn tại ở đây. Tôi đang chạy nhiều dự án thiện nguyện để
giúp trẻ em vùng sâu vùng xa có đủ sách vở, dụng cụ học tập để đi học, tôi tự
thấy việc tiết kiệm những khoản chi vô lí sẽ giúp mình hỗ trợ cho nhiều người
hơn.
Trong
số các cam kết với bản thân, tôi tự hứa không chi quá 100.000 đồng cho mỗi
bữa ăn cho mình. Vì vậy, mặc kệ ánh mắt khó chịu của nhân viên quán kem (họ
nói hết trà sữa và tôi xin lỗi sẽ không ăn gì ở quán), lời phàn nàn của bạn
tôi và cả việc bạn ấy giành trả tiền hết thì tôi cũng quyết không chọn kem ở
quán đó. Bạn tôi cứ lẩm bẩm: "Dân châu Âu về mà keo kiệt quá sức!"
Tôi nói: "Vấn đề nằm ở chỗ mình thấy không đáng để ăn một hộp kem 2 viên
bé xíu với giá gần 150.000 đồng".
Thực sự
tôi thấy giá thực phẩm và dịch vụ ăn uống ở đây quá đắt so với mức thu nhập
trung bình của người dân. Ngay cả mua đồ về tự nấu cũng rất đắt nếu chỉ ăn có
hai người. Giữa việc ăn ngoài quán với việc tự nấu (mua thực phẩm tương đối
an toàn) thì tự nấu có khi đắt hơn ăn cơm bụi. Nếu ở Anh, tôi đi làm thêm 3
giờ được tầm 26 bảng (khoảng 750.000 đồng) thì đủ tiền thực phẩm cho tôi nấu
ăn thoải mái một tuần. Mức 26 bảng là vì tôi ăn nhiều rau và trái cây, nếu ăn
nhiều thịt, đồ đông lạnh thì có thể rẻ hơn nữa. Trong khi đó, ở Việt Nam, với
mức lương 5 triệu/tháng dành cho giảng viên như tôi (phải dạy khoảng 270
tiết/năm, chưa kể coi thi, soạn bài, họp hành và nghiên cứu) thì chỉ đủ tiền
ăn cho bản thân trong tháng, không thể chi dùng cho bất cứ việc gì khác.
Thế
nhưng, tôi không hiểu sao ở các hàng quán thương hiệu nước ngoài rất đắt đỏ
lại đầy người Việt. Ngay cả các quán cà phê thương hiệu Việt Nam, thức uống
cũng rất đắt, một ly nước có giá 55.000 - 70.000 đồng. Các quán trà sữa có
giá 50.000 - 60.000 một ly cũng đầy các bạn trẻ. Vào các quán nhậu thì mọi
người kêu thức ăn thừa mứa, khui bia rượu tràn lan.
Không ít người
trong số đó cũng chỉ là sinh viên hoặc người mới đi làm. Thu nhập của họ
là bao nhiêu để chi thoải mái, không cần đắn đo vào các khoản ấy? Tôi thực sự
thắc mắc. Nếu chi như vậy thì các bạn còn đủ để đầu tư vào các mục như nhà
cửa, học hành, sách vở để phát triển bản thân, hỗ trợ gia đình, tiết kiệm và
giúp đỡ cộng đồng không? Nếu đủ thì chứng tỏ thu nhập của các bạn phải cao
hơn tôi 4, 5 lần tức quanh mức 20 triệu. Thế nhưng có lẽ mức thu nhập trên
khó là phổ biến cho các bạn mới ra trường. Đối với các bạn sinh viên, đa phần
còn phụ thuộc tài chính vào bố mẹ thì khoản chi trên có lẽ không phải công
sức các bạn làm ra. Nếu mức thu nhập như tôi hoặc nhỉnh hơn một chút lâu lâu
vào quán với mức giá như trên "cho biết với người ta" thì ổn, nhưng
tôi thấy nhiều bạn trẻ vào các kiểu hàng quán đó như cơm bữa.Chưa kể, khi
tiêu dùng quá mức, bạn cũng tự đặt áp lực cho bản thân là phải kiếm tiền bằng
mọi giá? Liệu có nguy cơ đẩy bạn vào những việc không đúng?
Tất
nhiên, những băn khoăn trên được tôi cất giấu trong lòng. Tôi không phán xét
cách xài tiền trên là xấu hay tốt. Đó là quyền của mỗi người! Tôi cũng không
lên án các thương hiệu kia đã bán giá "cắt cổ" vì có thể họ phải bỏ
ra chi phí đầu tư lớn. Đơn giản là tôi không lựa chọn các hàng quán sang
trọng ấy làm tiêu chuẩn cho mình. Kể cả khi tôi kiếm được nhiều hơn mức 5
triệu/tháng nhiều lần thì tôi vẫn chọn những nơi có giá cả vừa phải, đồ ăn
không tệ. Nói rộng hơn, tôi không vì sĩ diện bản thân mà tiêu tiền tuỳ tiện
vào những nơi không tương xứng với thu nhập của mình. Trên tất cả, tôi muốn
dành phần lớn thu nhập để đầu tư vào việc học hành, giúp đỡ gia đình và những
đứa trẻ kém may mắn".
(Theo
VnExpress) Nguyễn Thị Thu Huyền
|
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)