Tại sao phải hạn chế sự đam mê quyền
lực?
Cập nhật lúc 14:19
Mỗi chính thể cần phải được thiết kế, sẵn sàng cho
khả năng ngăn ngừa mọi âm mưu chiếm đoạt quyền lực ở mọi thời điểm và bằng mọi phương cách ở mức độ
tồi tệ nhất có thể.
J.Rousseau nói: “Người ta sinh ra tự do, nhưng
rồi đâu đâu con người cũng sống trong xiềng xích”. Sử gia người Anh Arnold
J.Toynbee cho rằng câu nói này của Rousseau đã cô đọng lại “nguyên tắc cơ
bản” của chủ nghĩa hoài cổ thế kỷ 18 ở phương Tây. Sau Rousseau, các môn đồ
của ông, điển hình là Robespierre, bằng một tình yêu “trạng thái tự nhiên”
hòa bình hoài cổ, cùng với sự hấp tấp, nóng vội đã đẩy nước Pháp vào “triều
đại kinh hoàng” những năm 1793 – 1794 của lịch sử. Ngược lại, Toynbee đánh
giá lời Machiavelli là “lời chân thật” dù có phần “tàn nhẫn” khi phơi bày bộ mặt
đầy sát khí nơi vị vua hiền triết của Plato. Machiavelli – tác giả cuốn Quân
vương - nói: “Bản
chất con người là hay thay đổi. Thuyết phục thì dễ nhưng duy trì niềm tin mới
là điều khó. Bởi vậy, cần phải đảm bảo rằng khi người ta không còn tin nữa
thì phải dùng vũ lực buộc người ta phải tin”.
Toynbee đã dẫn ra các bằng chứng từ lịch sử để
chứng minh rằng, giả định về một vị hoàng đế hiền triết của Plato trong tác
phẩm Cộng hòa là hoàn toàn phi thực tế. Toynbee
viết: “Nếu vị vua hiền triết thấy không thể đạt được mục đích bằng sức quyến
rũ của mình, ông ta sẽ vứt bỏ vẻ bề ngoài tự tại và vớ lấy thanh gươm”. Khi
thanh gươm được vung lên tức là mọi khế ước xã hội đã bị xóa bỏ. Thần dân của
vị hoàng đế rơi vào tình trạng mất dần và sau đó là mất hết tự do. Nhưng trớ
trêu là những thanh gươm đó lại chưa bao giờ thôi hiện hữu, từ phương Đông
sang phương Tây, từ thuở xa xưa loài người đến thế giới hiện đại và con người
chưa bao giờ thôi sống trong xiềng xích.
Toynbee không phải không có lý, lịch sử nhân
loại không thiếu những bằng chứng về ma lực khủng khiếp của quyền lực chính
trị. Ngay cả vị vua hiền triết của Plato cũng sẵn sàng vứt bỏ tất cả vinh
quang và sự tự tại của mình để cầm lấy thanh gươm, bảo vệ quyền lực chính trị
thì thứ quyền lực đó phải được coi là có sức hấp dẫn vô giới hạn. Vì thế câu
hỏi về một phương cách làm sao để ngay lập tức xóa bỏ đam mê quyền lực chính
trị là câu hỏi vô nghĩa. Đam mê quyền lực chính trị, vì thế cần phải được
nhìn nhận theo cách nhà xã hội học người Pháp Émile Durkheim nhìn về hành vi
tội phạm diễn ra trong xã hội.
Durkheim cho rằng hành vi tội phạm trong xã hội
cũng bình thường như hệ thống trấn áp nó. “Thiết chế của hệ thống trấn áp là
một sự kiện có tính phổ quát không kém gì sự hiện hữu của hiện tượng tội phạm
và cần thiết không kém gì trạng thái lành mạnh của tập thể”. Ai cũng coi tội
phạm là hành vi bị ghét bỏ và đáng bị ghét bỏ, nhưng cảm thức thông thường
kết luận rằng hành vi ấy phải chóng vánh mất đi hoàn toàn là sai lầm. Người
ta không thể định giá được sự hữu ích của các hành vi tội phạm đối với xã hội
giống như không thể định giá sự đau khổ đối với con người. Durkheim lý luận:
“Chẳng phải chúng ta đều ghét sự đau khổ đó sao? Tuy nhiên, thực thể nào
không biết đau khổ ắt sẽ là một con quái vật”. Đam mê quyền lực chính trị vì
thế cần phải được xem là một bản năng không thể muốn thay đổi là được và
không dễ uốn nắn. Nhưng nó là một bản năng có thể được chế ngự cũng như tình
trạng tội phạm trong xã hội và sự đau khổ nơi con người.
Đam mê quyền lực chính trị của con người luôn
hiện hữu, luôn có khả năng tiến tới vô hạn và không có trường hợp ngoại lệ.
Tức là nó có thể xuất hiện, cùng một mãnh lực dữ dội ngang nhau với tất cả
mọi người. Con người càng ở gần vị trí có thể chiếm giữ quyền lực chính trị
tối cao thì đam mê càng gia tăng. Mỗi chính thể vì thế cần phải được thiết
kế, sẵn sàng cho khả năng ngăn ngừa mọi âm mưu chiếm đoạt quyền lực ở mọi
thời điểm và bằng mọi phương cách ở mức độ tồi tệ nhất có thể.
Tocqueville đã phát hiện ra trong nền dân trị
Mỹ, những thiết kế hữu hiệu cho mục đích ngăn ngừa sự đam mê quyền lực chính
trị. Tocqueville mô tả, ở Mỹ, “các đam mê chính trị thay vì diễn ra chốc lát
trên toàn bộ bề mặt đất nước như trên một thảm lửa, nó được va chạm mạnh mẽ
với những lợi ích và đam mê cá nhân của mỗi bang”. Và như thế, “quyền lực tối
cao của Liên bang bị ngáng trở và không đầy đủ hoàn toàn, việc thực thi quyền
lực vì thế không nguy hiểm cho tự do”. Ở Mỹ người ta “không thấy những kích
động đam mê quyền lực ồn ào và quá trớn”.
Hạn chế đam mê quyền lực chính trị, bằng cách
không tạo ra một cơ chế cho phép một cá nhân hay một nhóm người có thể nắm
trong tay quyền lực vô hạn đối với cộng đồng, đó có phải là thiết kế mang lại
tự do, bình đẳng cho người dân Mỹ? Đó có phải là nguyên tắc mang lại sự thực
thi đến mức gần như tối hảo cho quyền nhân dân tối thượng ở Mỹ như nhìn nhận
của Tocqueville?
(Theo Thanh niên) Bửu Ca
* Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một nhà
thơ, nhà báo, dịch giả sống tại TP.HCM
|
Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét