12:00
GS Nguyễn Văn Tuấn:
Trọc
phú mới tin ‘kim ngân phá lệ...’
(ĐVO)- “Phần nhiều người có tính ham học, song thích văn
chương phù hoa hơn là thực học, thích thành sáo và hình thức hơn là tư tưởng
hoạt động... Tính khí cũng hơi nông nổi, không bền chí, hay thất vọng, hay
khoe khoang trang hoàng bề ngoài, ưa hư danh và thích chơi cờ bạc".
Trích lời Nhà văn hóa Đào Duy Anh như một viện dẫn giải
thích sự “chơi ngông”, tiêu xài xa xỉ của nhiều đại gia Việt mới nổi trong
thời gian gần đây, GS Nguyễn Văn Tuấn, Viện Garvan, Úc cho rằng, vì văn hóa
thấp nên người ta dùng đồng tiền một cách hợm hĩnh. Ông cũng đứng trên quan
điểm khoa học để nhận xét về sự trái khoáy khi những biểu hiện vô cảm xuất
hiện song song với sự xa xỉ đến choáng váng của nhiều đại gia Việt
Văn hóa thấp nên dùng tiền hợm hĩnh!
PV:- Thời gian
gần đây, dư luận trong nước xôn xao về cách xài tiền đặc dị của các đại gia:
thuê máy bay, diễu dàn xe tiền tỷ đi đón dâu, nuôi chó triệu đô... Sống ở một
đất nước có mức thu nhập bình quân đầu người cao gấp khoảng 40 lần Việt Nam
(năm 2009 đã là 39.500 USD/người/năm), GS bình luận gì về sự "chơi
ngông" của những đại gia này?
GS Nguyễn Văn
Tuấn:- Tôi đã từng nói, tôi rất choáng với nhiều kiểu tiêu tiền có
thể nói rất xa hoa của một vài đại gia ở Việt
Một bác sĩ ở Viện Garvan nói với tôi rằng, chị không lý
giải được tại sao một đất nước còn rất nghèo, đường xá chật hẹp và chất lượng
kém mà có những chiếc xe rất đắt tiền.
Rồi mới đây, báo chí phản ánh chuyện tổ chức đám cưới
“khủng”, hoặc chi ra vài trăm triệu đồng để xây nhà cho… chó, v.v… càng gây
sự chú ý của công chúng.
Theo thói quen, tôi thường đặt câu hỏi tại sao:
tại sao một vài đại gia Việt lại tiêu tiền quá xa xỉ như vậy? Dĩ nhiên, có
người muốn xem việc mua những món hàng xa xỉ là một cách khẳng định đẳng cấp.
Đó cũng có thể là một cách tiếp thị hoặc làm PR cho doanh nghiệp của họ.
Cũng có thể là cách tiêu tiền theo kiểu “chơi nổi” là một
cách khoe khoang, rất phù hợp với nhận xét của Nhà văn hoá Đào Duy Anh trước
đây: "[…] Phần nhiều người có tính ham học, song thích văn
chương phù hoa hơn là thực học, thích thành sáo và hình thức hơn là tư tưởng
hoạt động. ... Tính khí cũng hơi nông nổi, không bền chí, hay thất vọng, hay
khoe khoang trang hoàng bề ngoài, ưa hư danh và thích chơi cờ bạc".
Cả ba lý do đều có chung một mẫu số: văn hoá thấp. Vì văn
hoá thấp nên người ta dùng đồng tiền một cách hợm hĩnh.
Nhưng cũng có thể còn một lý do, không nằm trong lĩnh vực
văn hoá, đó là lý do tâm lý. Chúng ta biết rằng, một vài đại gia tiêu tiền xa
xỉ trong khi mắc nợ chồng chất. Rất khó lý giải cho những trường hợp này,
nhưng không loại trừ khả năng họ mắc hội chứng tâm thần mà giới y học gọi là
rối loạn lưỡng cực (bipolar disorder). Những người mắc hội chứng rối loạn
lưỡng cực cũng có thể tiêu tiền một cách phi lý trí.
Tôi được biết, có người còn áp dụng lý thuyết tiến hoá để
giải thích những hành vi tiêu tiền xa xỉ, nhưng theo tôi, lý thuyết này chưa
ứng dụng ở đây.
Chà xát vào nỗi đau của người nghèo
PV:- Công luận hầu
như không đồng tình về cách đốt tiền chơi ngông của các đại gia này, theo GS,
có phải là do phản ứng tiêu cực của người nghèo với người giàu, hay do nghi
vấn về tiền sạch, tiền bẩn hoặc nhân tâm bỗng nhiên thấy có sự cắc cớ khi
nhìn ra xung quanh còn đói khổ?
GS Nguyễn Văn
Tuấn:- Rất khó biết tại sao dư luận phản ứng tiêu cực với những
kiểu ăn xài xa hoa của một vài đại gia. Chúng ta cần có nghiên cứu xã hội học
để tìm hiểu, tuy nhiên, theo tôi biết, chúng ta còn thiếu những nghiên cứu
như thế.
Thực ra, trong bối cảnh xã hội hiện nay, tôi nghĩ phản ứng
của công chúng không khó hiểu. Thứ nhất, với tình trạng tham nhũng, hối lộ
tràn lan khắp nơi thì người ta có lý do để nhìn những đại gia tiêu xài xa hoa
vô lối như là những người không ít thì nhiều có liên quan đến những vụ tham
ô, hối lộ. Nhìn theo cách như thế thì họ là những người trộm cắp, và do đó
đồng tiền của họ là đồng tiền bẩn.
Thứ hai, công chúng nghĩ đến những bóc lột công sức của
người lao động. Họ nghĩ rằng các đại gia nhờ bóc lột hay lợi dụng người nghèo
khó để làm giàu, và do đó, đồng tiền của họ là đồng tiền phi đạo đức.
Dĩ nhiên, đó chỉ là những ấn tượng. Trên thực tế, có thể
đó là các đại gia làm giàu một cách chính đáng. Có điều, người làm giàu chính
đáng, làm giàu từ sự lao động cật lực của chính mình thì ít ai tiêu xài xa xỉ
như vậy.
Cũng nên ghi nhận ở đây một thực tế là người Việt Nam có
“văn hoá” chuộng cái nghèo (thanh bần) và không ưa người giàu. Điểm qua các
tác phẩm văn học xưa và nay, chúng ta dễ dàng thấy người ta ca ngợi người
nghèo khó và có ý chí phấn đấu, nhưng lại rất ác cảm với người giàu có.
Đọc Thạch Lam sẽ thấy ông có xu hướng ca ngợi và thi vị
hoá cái nghèo, nhưng chỉ trích những người giàu sang mà ích kỉ và xấu xa.
PV:- Dư luận có phần
“phẫn nộ” với sự xa hoa của một vài đại gia Việt kể trên nhưng lại ngưỡng mộ
việc những siêu sao ở Mỹ mua nhà trị giá hàng chục triệu đô hoặc vợ chống Tom
Cruise sắm cho cô con gái chưa tới 6 những món đồ hàng chục ngàn đô la. Xin
GS hãy lý giải vì sao lại có sự phản ứng khác nhau như vậy?
GS Nguyễn Văn
Tuấn:- Không ai lại xây một biệt thự đắt tiền mà chung quanh toàn
những căn nhà lá; tương tự, tiêu tiền một cách xa xỉ trong khi đại đa số đồng
hương còn nghèo khó là một việc làm dễ gây sốc. Đúng là ở Mỹ cũng có nhiều
người tiêu tiền một cách xa xỉ, và vợ chồng Tom Cruise là một ví dụ.
Công chúng Mỹ ít ai đặt vấn đề về cách tiêu tiền của những
tài tử điện ảnh này, vì ai cũng biết họ là những người rất giàu và họ làm
giàu một cách chính đáng, làm giàu từ tài năng của họ. Vả lại, ở Mỹ, với thu
nhập trung bình 40.000 đến 50.000 USD một năm, thì việc người giàu chi ra vài
chục ngàn USD cho một món quà cũng chẳng làm ai sốc.
Còn ở nước ta, với thu nhập trung bình chỉ 1000 USD (hoặc
thấp hơn) mà có người bỏ ra 20.000 USD xây nhà cho chó, hay 10.000 USD cho
một cái điện thoại di động, hay 5.000 USD cho một chai rượu thì lại là một
chuyện khác. Những cách tiêu tiền như thế rất phản cảm. Cách tiêu tiền phải
tùy vào bối cảnh kinh tế.
Thử tưởng tượng ta uống một li cà phê giá 80 ngàn đồng,
hay ăn một tô phở giá 800 ngàn đồng, và bên cạnh ta là những người bán vé số
lam lũ với thu nhập một ngày chưa đến 30 ngàn đồng. Tiêu tiền xa xỉ như thế
chẳng khác gì chà xát vào nỗi đau khổ của người nghèo khó. Một con ngựa đau,
cả tàu không ăn cỏ. Tôi nghĩ một người có văn hoá không bao giờ hành xử một
cách “dã man” với đồng hương của mình dù chỉ là gián tiếp.
Tôi còn nhớ vài năm trước ở Mỹ có hai vợ chồng người Việt
bị giết chết, chỉ vì họ tậu một chiếc xe hiệu Hummer rất đắt tiền. Kẻ giết
hai vợ chồng (là người Mỹ) sau này thú nhận là chỉ đơn giản vì ghét kiểu
“chơi nổi” của hai vợ chồng người Việt.
Người ta lý giải rằng, khu vực họ sống là khu vực mà đa số
dân là người lao động, nên cách sống của hai vợ chồng Việt làm cho người
chung quanh thấy khó ưa. Tiêu tiền không đúng hoàn cảnh có khi cũng nguy hiểm.
Người giàu thường hay hành xử trái với đạo lý xã hội
PV:- Cùng lúc
với những sự rước dâu bằng dàn xe tiền tỷ, máy bay hay nuôi chó triệu đô...
là những hành xử bị dư luận lên án là vô cảm, coi rẻ giá trị con người như
đại gia nước đá trả con dâu chỉ vì nghi con dâu mất trinh hay một gia đình
đuổi người thân là người nước ngoài ra đường chỉ vì ông ta... nghèo. GS có
thể bình luận gì về những hiện tượng trái khoáy nhưng diễn ra đồng thời như
vậy?
GS Nguyễn Văn
Tuấn:- Tôi không biết những hành động xa hoa trên có là vô cảm hay
không, vì chỉ có đương sự mới có câu trả lời. Xin nói thêm rằng theo tôi được
biết, trường hợp cô dâu ở Cần Thơ là do nghi ngờ vô cớ về một thước phim sex.
Còn đứng trên quan điểm khoa học, việc người giàu có hành
xử “trái khoáy” có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Một nghiên cứu mới đây cho
thấy người giàu có thường hay hành xử trái với đạo lý xã hội, hay phạm luật
pháp. Có thể lý giải những hành động trái với đạo đức trong giới giàu có qua
sự độc lập của họ.
Những người có nhiều tiền và quyền cao chức trọng tương
đối độc lập và ít bị ràng buộc với người chung quanh họ, nên có nhận thức
thấp về rủi ro liên quan đến những hành vi thiếu đạo đức của họ. Ngoài ra,
người giàu tự tin rằng “kim ngân phá luật lệ”, họ dư thừa phương tiện và tài
lực để đối phó khi họ vi phạm luật.
Người có quyền thế và giàu có cũng có khi suy nghĩ rằng họ
“có quyền” thỉnh thoảng vi phạm luật pháp hay có những hành vi trái với đạo
lý, vì họ nghĩ họ có công, họ chính là những người xây dựng nên qui chuẩn đạo
đức.
Cũng có thể lý giải vì họ xa rời với những người chung
quanh, họ sống trong giai tầng của họ, và tỏ ra xem thường những người nghèo
hèn. Một lần nữa, những cách hành xử xem thường người nghèo cũng là một thể
hiện của sự thiếu nền tảng văn hoá, và có khi thiếu kĩ năng sống.
Cũng cần nhắc đến một vài sự kiện gần đây khi có những đại
gia mua đấu giá những món hàng đắt tiền dưới danh nghĩa làm từ thiện nhưng họ
thật ra không mua. Đó không chỉ là một hành động gian trá mà còn là một giễu
cợt vô cùng vô giáo dục trên nỗi khổ của người khác.
Hoàng
Hạnh (thực hiện)
;
|

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét