07:11
Những tin đồn hiểm
ác bôi nhọ Trưởng ban chuyên án Năm Cam
"Tụi tôi đến với nhau cực khổ, nguy hiểm, khó khăn trong thời chiến
tranh như vậy đấy, nên những vất vả sau này trong hòa bình sá gì chú ơi…"
Bà Phạn Thị Chín vừa được Nhà nước phong
tặng Huân chương kháng chiến hạng nhì. Nhưng có lẽ, chẳng có phần thưởng nào
đủ nói hết mấy mươi năm nay, người phụ nữ đó vẫn tần tảo chăm lo bữa ăn cho
ông, từ một chiến sĩ du kích "bám thắt lưng mà đánh" đến khi trở
thành vị tướng nhân dân Nguyễn Việt Thành.
Nhắc lại chuyện tình của ông tướng "ăn cơm tập thể, ngủ giường cá nhân" mà gan lỳ có tiếng, bà Chín lắc đầu quầy quậy: "Ảnh đánh giặc gan dạ có tiếng nhưng lại “nhát gái” lắm. Ảnh yêu tôi mà hổng dám nói, cậy mấy chú bên tỉnh ủy nói dùm (cười). Ba tôi nói: “Thằng này xấu trai nhưng tính tình hiền lành, gan dạ. Được!".
Thưa chị, gần 3
năm từ giã chốn quan trường về ở nhà, anh chị đoàn viên hòa hiệp, chắc mơ ước
lớn nhất của chị đã thành sự thật?
Ảnh nghỉ rồi mà
vẫn đi hoài chú ơi! Tôi đã quen cảnh xa chồng từ… 40 năm nay rồi nên thấy
cũng bình thường. Chú biết không, từ hồi lấy nhau đến lúc ảnh sắp nghỉ, chúng
tôi chưa lúc nào bên nhau được trọn một tháng chú ạ!
Từ ngày anh Tư
về nghỉ ở nhà, chị có đỡ vất vả hơn không?
Tôi còn nhớ
ngày đầu tiên ảnh chính thức về hưu, trở về căn nhà này, ảnh nói với tôi :
“Nay anh về rồi, em bớt làm đi. Lương của anh vợ chồng mình sống đạm bạc đủ
rồi, anh không muốn em cực khổ nữa!”. Là phụ nữ, nghe vậy tôi vui lắm. Vui vì
chồng quan tâm lo lắng. Nhưng chú ơi, ảnh về vài bữa, đi thăm bà con, đồng đội,
đi đó đây hoài. Lương tôi có thấy đồng nào đâu.
Mới đây nhất nè, 3 trường học ở xã nghỉ hè, gặp khó khăn, ảnh cho mỗi trường 3 triệu đồng. Bà con cô bác mời đám cưới, ảnh về hỏi tiền tôi. Tôi bảo: “Lương anh đâu hết rồi?”, ảnh cười trừ. Nói thật với chú, từ hồi lấy ảnh tới giờ đã được 41 năm nhưng tôi chưa khi nào thấy đồng lương của ảnh! Vụ lúa năm rồi bán được bao nhiêu anh lấy hết, làm nhà nuôi chim yến. Mới rồi bán cũng được một đợt, tôi cũng chẳng biết bao nhiêu.
Chị có lúc nào
buồn vì tật "cười trừ" mỗi khi bị hỏi đến tiền lương như vậy của
ông Tư Bốn không?
Chúng tôi lấy
nhau thời chiến tranh. Sinh con chưa được 1 tháng ảnh đã đi rồi. Tôi làm
ruộng, nuôi con, mua thuốc men, gởi lương thực tiếp tế cho cán bộ trong cứ.
Sống với chết cận kề nhau, tụi lính mà phát hiện tiếp tế cho Việt cộng thì
chết chắc.
Sống trong vùng
địch chiếm, có chồng Việt cộng, lộ ra cũng chết. May được bà con che chở, chị
em đùm bọc. Tụi lính hay chọc ghẹo “về với anh anh nuôi cho”, tui phải nói
dóc “chồng làm trên ty cảnh sát” mới yên. Sự thực là tôi có người anh họ là Việt
cộng nằm vùng, làm trên ty cảnh sát, nhờ ảnh “che mắt”.
Tụi tôi đến với
nhau cực khổ, nguy hiểm, khó khăn trong thời chiến tranh như vậy đấy, nên
những vất vả sau này trong hòa bình sá gì chú ơi…
Làm vợ của ông
tướng nổi tiếng mà chị vẫn mải miết với đồng ruộng, biết bao cực khổ, gia
đình, bà con, bè bạn có nói ra nói vô gì không?
Họ nói nhiều
lắm. Mấy chị bạn nói: “Mày ngu lắm, mày nhìn đi, có vợ ông cán bộ nào như mày
không…”. Mấy năm trước tôi còn trực tiếp làm mười mấy công ruộng ở Cai Lậy, trời
mờ sáng tôi dậy nấu cơm đem theo, chạy chiếc Honda Dame từ nhà xuống dưới hơn
30 cây số. Làm cả ngày, tôi về tới nhà cũng 9, 10 giờ đêm. Đâu dám bỏ nhà.
Cực lắm chú ơi. Ai thương tôi cũng đều nói như vậy. Có lúc tôi nhìn thấy
người ta, cũng buồn cũng tủi.
Tui biết ảnh là
lúc ảnh bị thương lần thứ 4. Lúc đó là năm 1972. Tôi chăm sóc cho ảnh. Ảnh
thương tui, tui đâu có hay. Ảnh đánh giặc gan dạ có tiếng nhưng lại “nhát
gái” lắm. Những ngày tháng chăm sóc ảnh, tôi cảm mến sự thật thà, ngay thẳng,
đàng hoàng của ảnh nên cũng thương hồi nào không hay... Vì vậy, những buồn,
tủi giờ đây cũng qua nhanh.
Thấy ảnh công tác tốt, tiến bộ nên tôi cũng mừng, quên đi mệt mỏi. Vợ chồng gặp nhau, tôi nói với ảnh: “Em lo làm nuôi con cái học hành, anh phải lo công tác cho tốt, đừng để mang tai tiếng gì nghen”. Tôi biết tính ảnh nhưng cũng dặn dò như vậy…
Hồi ông Tư Bốn
"đánh" chuyên án phá băng nhóm tội phạm do Năm Cam cầm đầu, chị có
sợ bị chúng xuống trả thù không? Nghe nói chị cũng bị phá mà?
Tôi hổng sợ. Đi
ra chợ, bà con gặp nói: “Ủa, sao bà gan vậy, dám đi một mình à?”. Tôi cười:
“Hồi đó đến giờ tui đi đâu cũng đi một mình không hà!”. Hóa ra, có tin đồn là
nhà nước cử một đội công an đến bảo vệ tôi, tôi đi đâu cũng xe đưa đón, công
an cầm súng ngồi bên!”. Người ta đồn dữ lắm mà đâu có đâu.
Còn tụi nó phá
tôi là vầy. Năm đó, tự dưng có một thanh niên xách giỏ đến nhà tôi lúc chập
tối. Nó nói là con của anh Tư. Tôi nói không biết, nó cứ kể lể anh Tư ở với
mẹ nó, đẻ ra nó, bao năm nay ảnh không quan tâm. Nay nó quyết đi tìm cha. Nó
phải có cha. Tôi nói nếu tìm anh Tư thì tới cơ quan ổng ở thành phố chứ ổng
làm gì có ở đây. Nó nói “Ba con sắp về thăm nhà, con ở đây chờ gặp ba!”. Trời
tối, nhà có mình tôi. Tôi cũng lo.
Lén ra sau nhà, tôi điện thoại cho mấy chú công an xã. Công an đến mời hắn về xã nghỉ, hắn không chịu, còn nói nhà của ba tôi tôi ở ! Công an cương quyết, hắn mới chịu đi. Lên tới trụ sở công an xã, mấy chú kiểm tra giấy tờ, xác minh, lộ ra là có kẻ thuê nó tới. Lục túi xách của nó có dao bấm, dao găm và búa! Hú hồn cho tôi!
Sau đó tự dưng
dư luận rộ lên chuyện là anh Tư có mấy biệt thự ở trong
Một hôm tôi đi
chợ về, có người phụ nữ nói giọng Bắc, ôm đứa con nhỏ vào nhà. Cô ta khóc bù
lu bù loa, kể rằng mấy năm trước anh Tư ra ngoải công tác, gặp cô ta. Anh Tư
nói đã ly dị vợ, đang độc thân. Thấy anh ấy người miền
Dễ gì tôi tin
ba cái trò này. Tôi hỏi cho có vài câu rồi tìm cách điện cho công an xã. Công
an lên mời về xã làm việc, kết quả là có kẻ thuê cô ta đến phá tôi…
Xem ra, làm vợ ông tướng nổi
tiếng phải chấp nhận hy sinh cho chồng nhiều quá. Chị có tin số phận không?
Có lúc một mình cáng đáng lo tất cả, ruộng đồng, heo gà, con cái, lủi thủi một mình cũng tủi phận chú ạ. Có lần chị bạn rủ đi xem bói, thầy xem cho tôi và nói: “Số chị mắc nợ chồng!”, chắc là mắc nợ thiệt.
Nhưng nói
thiệt, hồi đó lấy nhau đâu có nghĩ sau này sẽ được vầy đâu chú. Tính ra cũng
mừng nhiều rồi. Ba đứa con tôi đều học hành nên người, hai đứa con trai theo
nghề của ảnh, con gái có chồng, công tác ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Ảnh thì thương
tích đầy mình, là thương binh hạng 2/4, giờ trở về là mừng lắm rồi.
Nghe người ta
đồn anh Tư về hưu trở thành nông dân chính hiệu, ngày đêm vất vả với đồng
ruộng. Có đúng không chị?
Ổng mà làm
ruộng cái gì, một tay tôi lo hết. Giờ thì tôi cũng đỡ rồi, ruộng ở xa giao
bớt, chỉ còn làm ở gần nhà, chăm sóc bầy heo, vườn cây trái… Ảnh sáng dậy phụ
tôi cầm cây chổi, mo cau quét nhà dưới, quét đường đi vào nhà để …khách vào
được sạch sẽ thôi.
Nói cho ngay
vầy, anh Tư là thương binh hạng 2/4; đã trải qua 200 trận đánh, bị thương 7
lần. Nặng nhất là lần bị đạn bắn banh bao tử, phải mổ khâu lại… Ảnh mặc đồ
chú không thấy chứ cởi đồ ra thẹo, vết đầy người, dáng đi cũng đâu bình
thường được như người ta. Giải phóng xong làm tới giờ, có được nghỉ đâu, đủ
chuyện mệt mỏi, ảnh bình an trở về nhà là mừng rồi. Tội vậy đó, nên tôi cực
sao cũng được, nhưng không để ảnh cực nữa!
Hỏi nhỏ chị câu
này, chị nói thiệt nghen, hồi đó tới giờ có khi nào chị ghen không? Sợ ảnh có
cô nào không?
Ôi trời ơi ghen
gì mà ghen chú ơi! Anh Tư là trọng tình nghĩa lắm. Ba tôi nhìn người nói đúng
phóc à. Lấy ảnh, thời chiến cũng như thời bình, ở bên nhau vài ngày là đi
biền biệt. Tôi ở nhà làm, nuôi con cho chồng yên tâm công tác, lẽ nào ảnh phụ
mình? Tôi luôn biết vậy. Nói thật, không tin tưởng nhau thì sao mà bền chặt được
tới giờ.
Công việc của
ảnh lắm người thương nhưng cũng nhiều kẻ ghét, tôi biết vậy nên thỉnh thoảng
bị phá bằng trò này là họ thua ngay.
(Theo GDVN, tựa đề do Thương Giang đặt) Duy Chiến
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét