| 14:32 Đối mặt với nguy cơ bị đồng hóa văn hóa! (HNM) - Gần đây xuất hiện nhiều scandal của giới trẻ, văn nghệ sĩ, của những người được coi là "người của công chúng". Các cuộc xô xát vì váy áo, những bộ ảnh nóng, những cuộc chửi rủa, "ném đá" người khác, các fan phát cuồng vì thần tượng... tràn ngập trên báo mạng, báo in, đến mức tưởng như cuộc sống xã hội không có gì khác đáng quan tâm. Bên cạnh đó đang xuất hiện những việc làm, hành vi, bài viết truyền bá tư tưởng sùng ngoại (kể cả về lối sống, ăn uống, đi lại, ăn mặc, nhà cửa, việc làm, dạy con cái, đến cả tư duy, quan niệm sống, quan niệm điều hành quản lý xã hội...). Điều nhức nhối là họ cứ làm như những gì của cha ông, của dân tộc đều là thứ lạc hậu, trì trệ, là thứ không đáng xem, đáng nói. Đó chỉ là những biểu hiện nhìn thấy được. Nhưng điều mà không phải ai cũng cảm nhận được là không ít giá trị văn hóa Việt Nam đã và đang bị thay đổi trong đời sống hằng ngày, thay đổi trong từng con người, trong từng gia đình, trong quan niệm của các tầng lớp xã hội. Câu hỏi đặt ra: Đó có phải chúng ta đang bị đồng hóa văn hóa khi hội nhập? Văn hóa có tính phổ quát ở mức độ nào đó, nhất là trong khu vực mà điều kiện khí hậu, thổ nhưỡng, phương thức sản xuất gần nhau. Nhưng văn hóa có những nét khác biệt - tính bản sắc mà ở đó tồn tại sự cắm rễ với các mạch ngầm riêng. Hơn nữa, thái độ cảnh giác, tự vệ luôn có trong tư duy tự thân của mọi nền văn hóa. Nó là tâm thức, là căn cốt của mỗi nền văn hóa. Những điều đó làm nên sắc thái, nền tảng của một nền văn hóa, để phân biệt văn hóa dân tộc này với văn hóa dân tộc khác, tạo nên sức sống mạnh mẽ, đáng tự hào, tự tôn và phải đấu tranh gìn giữ. Nền văn hóa Việt Từ cuối thế kỷ XIX đến đầu thế kỷ XX, âm mưu đồng hóa văn hóa Việt Như vậy, văn hóa dân tộc Việt Ngày nay, trong xu thế toàn cầu hóa nhiều người nêu ra "hoàn cảnh" để lý giải việc vay mượn văn hóa người khác làm cái của mình một cách thô thiển mà quên bản sắc văn hóa dân tộc. Bản chất của cách lý giải đó là sự ngụy biện, mà ngụy biện thời nào cũng có. Sự giao thoa và tiếp biến văn hóa là đương nhiên trong quá trình phát triển của lịch sử, nhưng mặt tích cực là nó đã tiếp biến những yếu tố văn hóa ưu việt để làm cho văn hóa của dân tộc phong phú hơn. Dù là thời kỳ lịch sử nào thì những người không coi trọng văn hóa tự thân, chỉ chăm chăm mượn cái khác mình và coi đó là tiêu chuẩn của giá trị, đều là bị đồng hóa, bị nô dịch. Thông thường, phía bị đồng hóa, bị nô dịch luôn ở thế bị động nhưng cũng có nguyên nhân là từ sự... tự đồng hóa, tự nô dịch. Bị đồng hóa và tự đồng hóa khác nhau. Khi bị đồng hóa, phía bị đồng hóa ở thế yếu còn khi tự đồng hóa là đã có sự biến chất tự thân. Điều này quả thật vô cùng nguy hiểm. Bị đồng hóa, bị nô dịch văn hóa trước hết thể hiện rõ nhất ở lối sống, lối ứng xử, trong cách tiếp nhận và thay đổi quan niệm về giá trị vật chất, tinh thần của từng cá nhân, từng gia đình và từng tầng lớp xã hội. Sự nô dịch tăng cao thì từng tế bào (cá nhân) của xã hội sẽ lây lan nhanh chóng và tạo thành trào lưu bị nô dịch văn hóa. Nhiều người đã đón nhận những yếu tố văn hóa ngoại lai không chọn lọc, không đào thải. Vậy nên sự du nhập thô thiển đã dẫn đến những hệ lụy, những bi kịch của mở cửa hội nhập. Trên thế giới hiện nay không thiếu những trường hợp như vậy. Người ta hứng khởi tìm cách ca ngợi, đánh bóng, thậm chí bốc thơm những cái khác mình, người ta lấy cái khác mình để so sánh bằng cách cố tình tạo ra sự chênh lệch (đưa cái khác mình lên cao, ngược lại thì vùi dập giá trị của chính mình), và đương nhiên qua đó họ coi cái gì ngoại nhập cũng là ưu việt. Thái độ cuồng nhận cái gì khác mình nghĩa là đặt mình vào tâm thế bị nô dịch - về bản chất đó là quan điểm, thái độ mang đậm chất nô dịch. Tuy nhiên, thái độ cấm đoán, bài xích những gì không giống mình, cũng đáng chê trách, lên án như thái độ bị nô dịch. Bởi bài xích những tinh hoa của người khác có nghĩa là đã tự đặt mình vào tâm thế thù địch với thế giới bên ngoài, như vậy sẽ không có phát triển. Khái niệm "bá quyền văn hóa", "xâm lăng văn hóa" đã hình thành từ lâu. Tùy từng giai đoạn lịch sử mà sự bá quyền văn hóa, xâm lăng văn hóa có những phương pháp khác nhau. Trước kia sự bá quyền, xâm lăng văn hóa thường song hành cùng việc chiếm đoạt đất đai, lãnh thổ; ngày nay nó song hành cùng những cuộc xâm lăng kinh tế, bằng sự tràn ngập phim ảnh, sách báo, văn hóa phẩm, thời trang... Trên ti vi Việt Nhiều thanh niên ở Việt Gần đây, do mặt trái của văn minh công nghiệp là tư duy vật chất (lấy vật chất làm thước đo hiệu quả), lấy nhịp sống gấp hưởng thụ nhanh làm biểu tượng của sự năng động và cấp tiến, làm đảo lộn hàng loạt giá trị truyền thống, ở một số quốc gia đã xuất hiện xu hướng tìm về với các giá trị văn hóa dân tộc. Đó là một xu hướng khi mà người ta sau một thời gian mải mê đi tìm cái lạ của phương Tây lại muốn quay về những nền tảng có từ trước trong lớp trầm tích của dân tộc và trầm tích của chính mình đang còn rất nhiều giá trị. Đó cũng là một chiều khác, chiều hài hòa để giữ thế ổn định. Vấn đề quan trọng là sự hài hòa phải lan tỏa ở phạm vi rộng hơn, tức là hài hòa giữa giá trị văn hóa truyền thống và giá trị văn hóa ngoại nhập để bảo đảm sự cân bằng, sự tiếp nhận, bổ khuyết, hỗ trợ nhau những giá trị tích cực để phát triển lên những cấp độ mới. Có thể khẳng định, ở bình diện tổng thể văn hóa Việt Tô Phán Dân tộc ta đã trải qua hàng ngàn năm Bắc thuộc, đã đối mặt trước sự hủy diệt mọi gốc rễ văn hóa bản địa, cưỡng bức văn hóa phương Bắc. Tuy nhiên ngày nay nước Việt vẫn nở rộ một nền văn hóa đậm đà bản sắc Việt Nam được thế giới thừa nhận và khâm phục. Những “ô nhiễm” văn hóa như ta bắt gặp đâu đó, nhất là trong một bộ phận giới trẻ không phải là khuynh hướng chủ đạo, chi phối đời sống văn hóa nói chung. Tuy vậy xã hội cần có thái độ phê phán mạnh mẽ để nó không làm vấy bẩn, hoen ố đời sống văn hóa của dân tộc Thương Giang |
Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét