Vui buồn nghề báo
Cập nhật lúc 17:04
Có
một nhà báo đàn anh nói rằng, làng báo là nơi lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng
cửa. Mở rộng cửa để đón mọi người, bao gồm tất thảy người đọc, người viết,
người khen, người chê. Riêng về người viết, dường như bất kỳ ai cũng có thể
tham gia viết báo.
Nó không giống
cánh cửa hẹp ở một số ngành nghệ thuật khác. Internet vào Việt Nam đã gần 20
năm. Mạng xã hội phát triển với tốc độ chóng mặt. Vì thế mà số người “viết
báo” ngày càng… dày đặc.
Vẫn biết, theo
Luật Báo chí hiện hành, mạng xã hội không được coi là báo chí chính thống,
nhưng thử hỏi những thông tin và bình luận nóng sốt trên mạng ngày ngày có
tác động ghê gớm đến dư luận xã hội hay không? Cửa mở rộng cho nên nhiều
người muốn bước chân vào. Có người là “nhà” chuyên nghiệp. Nhưng cũng không
ít anh vô lối, lởm khởm. Làng báo và cả xã hội nhiều phen choáng váng vì
những tin vịt; vì những bài lăng xê một cách quá đáng; vì những lời phán xét,
dạy bảo mang nặng tính chủ quan, quy chụp; vì những trận đánh hội đồng một
doanh nghiệp, một địa phương nào đó, mà lẽ ra không đến mức phải dùng cả một
đoàn “xe tăng” như thế. Cố nhà báo Hữu Thọ đã từng thốt lên rằng: “Tôi phải
đau xót mà nói rằng, chưa bao giờ uy tín của báo chí bị giảm sút như hiện nay.
Những năm vừa qua báo chí sai phạm quá nhiều, mà sai phạm chủ yếu là thông
tin sai sự thật, thậm chí là suy diễn, bịa đặt thông tin, làm tổn hại danh dự
cá nhân, tổ chức và gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội”.
Tính chuyên
nghiệp của báo chí là điều nền báo chí nước nhà đang phấn đấu vươn tới. Phải
nói rằng cả thế kỷ XX bước sang thế kỷ XXI, người làm báo chúng ta đã thuộc
lòng rất nhiều “tính”: tính Đảng, tính quần chúng, tính chân thật, tính chiến
đấu, tính hấp dẫn… Đó là cái la bàn cho nhà báo. Nhưng bây giờ là năm thứ 16
của thế kỷ XXI, nên chăng ta hãy chú tâm nhiều hơn, nhiều hơn nữa đến tính
chuyên nghiệp. Chuyên trước hết là nó khác với phi chuyên nghiệp, ngụy chuyên
nghiệp, tức là nhân danh chuyên nghiệp mà toàn bày ra món “hàng xén” hoặc treo
đầu dê bán thịt chó. Thà rằng anh đứng hẳn sang phía nghiệp dư cho người ta
dễ nhận mặt.
Phi
chuyên nghiệp thể hiện ở chỗ, một số tờ báo, tác giả đã kéo quá dài sự chậm
chễ, ngẫm nghĩ miên man, luận bàn chữ nghĩa theo kiểu chẻ sợi tóc làm tư mà
không vào thẳng sự việc, vấn đề. Một số tờ báo thông tin quá chậm, nói theo
báo khác theo kiểu “đá gà chết”. Đã chậm lại không có gì mới, mới ở diễn biến
sự việc, ở sự phân tích thấu đáo, bình luận sắc sảo.
Nói đi cũng
phải nói lại. Thời gian qua nhiều tờ báo đã thông tin rất nhanh, trung thực,
khách quan về các sự kiện trọng đại trong đời sống chính trị - xã hội nước
nhà, trong đó rất chú ý thông tin về những vụ tham nhũng, tiêu cực, những bức
xúc xã hội. Thông tin về Đại hội Đảng XII, về bầu cử Quốc hội khóa XIV, về
việc tái cơ cấu nền kinh tế, bảo đảm mô hình tăng trưởng, về tình hình Biển
Đông… Thông tin về những sự kiện đáng lo ngại và đáng buồn, đáng lên án
trong đời sống xã hội: Nợ công, nợ xấu liệu đã vượt trần, xử lý ra sao?; thảm
họa cá chết ở miền Trung; hậu quả mua bán hàng đa cấp làm hàng vạn người dân
điêu đứng; hàng loạt công trình tiền tỉ phơi mưa phơi nắng; “Pháo đài” 8B Lê
Trực dòm xuống Lăng Bác; vụ quán cà phê “Xin chào” và những oan khuất của
người dân; lò “ấp trứng” gà tiến sĩ đẻ ra… ngỗng...
Nhưng báo chí
thông tin chậm và sai còn nhiều. Thông tin sai sự thật, chỉ thấy hiện tượng
mà không thấy bản chất, nhất là trong các bài phê phán, chống tiêu cực là
biểu hiện khá phổ biến. Người viết này chê, vạch vòi bao nhiêu lỗ hổng
quản lý, nước giải khát thì nhiễm độc tố, cửa khẩu hải quan thì “con voi chui
lọt lỗ kim”… Bất ngờ, người khác ra bài, nào là không hề có lỗ hổng, có chăng
đó là trục trặc trong quá trình chuyển đổi, phải thông cảm với doanh nghiệp
chứ! Chuyện nước giải khát đã có giám định rồi, đâu có nhiễm chì, nhiễm sắt
gì. Lại nghe đâu doanh nghiệp phải chi bạc tỉ cho một số “nhà báo”. Thế là
thật giả cứ rối tinh rối mù. Có đơn vị sai sờ sờ ra đấy, báo chí đăng lên,
việc đầu tiên là họ bảo phải “mua” mấy cha nhà báo. Thật là đau. Mình không bán
thì ai mua được!
Nghề báo đòi
hỏi cần có sự quan sát nhanh, suy nghĩ nhanh, cắt nghĩa cái đã, đang và sẽ
xảy ra. Có khi người viết phải trao đổi với nhiều người để tìm câu trả lời,
dù chỉ là tương đối. Và cũng nhiều khi phải tự mình hỏi, tự mình trả lời. Cho
nên nhà báo cần có hiểu biết rộng (dù không sâu ở nhiều lĩnh vực). Có người
bảo anh viết báo như con dao pha là vì vậy. Con dao chặt gỗ, con dao băm bèo,
con dao chẻ lạt, con dao gọt hoa quả… Chỉ xin anh dùng đúng. Đừng đem dao
chặt gỗ mà gọt hoa quả. Do phải làm “dao pha” nên nhiều khi bí quá hóa liều.
Ta vẫn thấy những bài báo có nhiều sai sót, do tri thức, do kiến văn của
người viết còn hạn hẹp. Ví dụ như gọi Thái Lan là quốc đảo; Nga
thuộc Bắc Âu (!). Ví dụ như Minh Mạng là vua Trung Hoa; “Thủy, hỏa, đạo, tặc”
là ba thứ giặc (!). Ví dụ như “Tứ bất tử” là Nguyễn Trãi, Lê Lợi, Quang
Trung, Trần Hưng Đạo (!)… Nghề báo đòi hỏi phải tự học là chính, “trong bụng
phải có ba vạn cuốn sách” mới có thể có tri thức rộng. Tam Lang nói: “Nghề
báo là nghề vô sư, vô sách”. Đương nhiên ngày nay phần lớn các nhà báo được
đào tạo cơ bản, có từ một đến… nhiều bằng đại học, nhưng trường đời vẫn là
quan trọng hơn cả.
Để tiến tới sự
chuyên nghiệp trong nghề báo, có nhiều yếu tố. Người thầy của báo chí cách
mạng Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã căn dặn chúng ta, cần phải: “Đi sâu
vào thực tế, đi sâu vào quần chúng lao động”.
(Theo Petrotimes) Hải Đường
|
Trang
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét