Ý kiến
'ngược tai' với Nhà nước
Cập nhật lúc 08:01
"Nghe thì hơi ngược tai và lạ đời,
nhưng Nhà nước nên ngừng hỗ trợ tiền cho hỗ nghèo, mà có chính sách cho những
hộ khá vay"
LTS: Trong quá trình phát triển kinh tế nông
thôn, ngoài ý kiến của các nhà hoạch định chính sách, nhà khoa học, quản lý…
thì góc nhìn và thông tin trực tiếp từ địa phương vô cùng quan trọng. Phóng
viên Tuần Việt
Không thể trông đợi hiệu quả kinh tế từ trồng rừng
Nhà báo Hoàng Hường:Thưa ông, khi nói tới phát
triển kinh tế địa phương, quản lý đất đai, người ta lại đề cập đến vấn đề
nông trường. Từ quan sát của ông, hoạt động của nông trường thế nào? làm ăn
có hiệu quả hay không?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Ở
xã này không có đất của nông trường, nhưng mà các xã khác thì có. Đối với
nông trường, thực chất bên ngoài chúng tôi nhìn thấy người dân người ta làm
có trách nhiệm hơn.
Ý ông nói nông trường không phát huy được hiệu suất kinh tế
nhưng họ vẫn được tồn tại? Đâu là lý do: chưa có chính sách hay là những
người có trách nhiệm họ chưa nhìn ra vấn đề này?
Những
người có trách nhiệm họ chưa nhìn ra vấn đề. Họ ở trên cao làm chính sách,
nên họ chưa nhìn ra thực tế của kinh tế nông trường.
Hoàng Hường: Tôi nhìn thấy hầu như địa phương này không còn rừng nữa, các
nông trường có tác động vào việc làm mất rừng hoặc làm thay đổi đời sống bản
địa không?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Thực
chất ra bên xã này thì không có nông trường và rừng cũng không có. Trước kia
có rừng nhưng giờ thì xã đã cấp hết đất rừng cho dân rồi. Rừng chỉ còn ở khu
vực bảo tồn thiên nhiên và một số ít rừng sản xuất, rừng nhân tạo ở địa
phương thôi.
Thực
chất ra trồng rừng chỉ có lợi cho biến đổi khí hậu, nhưng hiệu quả mang lại
từ kinh tế rừng hầu như không có. Cách đây 5 năm chúng tôi trồng bạch đàn và
cây keo, 5 năm trời khi chúng tôi bán chỉ được 25 đến 30 triệu/1ha. Khi bán
xong, thuê máy móc vào để cải tạo đất để trồng lại thì là vừa hết số tiền đó.
Nói rằng là trồng rừng để xóa đói giảm nghèo cho dân thì chưa có.
Nếu
Nhà nước muốn trồng rừng để chống biến đổi khí hậu, chống xói mòn thì Nhà
nước phải hỗ trợ cho người dân gạo ăn hàng tháng và vật nuôi, hoặc là cây
trồng gì đó; chứ trông ngóng vào thu nhập ở rừng thì không có hiệu quả. Cho
nên, người dân không có mơ tưởng gì đến chuyện trồng rừng.
Chính
sách phát triển nên đi bắt đầu từ đầu tư cơ sở hạ tầng là đường giao thông,
đường điện để người dân phát triển kinh tế, chứ đầu tư dàn trải, thời gian
này hỗ trợ 100.000 – 200.000VND/một người là không ăn thua gì. Phát triển hạ
tầng thì trên cơ sở đó, giao thương hàng hóa nông sản thuận lợi sẽ tạo ra thu
nhập cao mới có thể xóa nghèo.
Chính
sách thứ hai là Nhà nước cần có một hướng đi khác cho nông dân là đào tạo cán
bộ chuyên về nông nghiệp. Ở địa bàn có đến 98 - 99% dân số làm nông nghiệp
thì phải đào tạo cán bộ kỹ thuật để trực tiếp định hướng, hướng dẫn cho dân
cả cách sản xuất và quản lý kinh tế gia đình. Nếu không họ thu nhập được đến
đâu là tiêu sạch đến đấy rồi lại nghèo ngay.
Hoàng Hường: Nhưng ngoài vấn đề hạn chế, thì có những cái ngoại cảnh vượt quá
khả năng tính toán của người dân. Ví dụ giá nông sản luôn đi sau giá giống và
phân bón. Vấn đề thị trường như thế là ngoài khả năng tính toán của họ, những
nhà quản lý, quy hoạch nên hỗ trợ thế nào?
Mình
phải định hướng cho người dân là không nên cứ làm theo mặt hàng nông sản
truyền thống. Khi cung vượt cầu thì rẻ, nhưng người ta không tính năm nay rẻ
thì năm sau đắt. Đối với địa phương chúng tôi, qua nhiều năm thực tế người
dân thay đổi nhiều loại cơ cấu cây trồng, đến bây giờ cũng lựa chọn được ra
loại cây mang lại hiệu quả kinh tế cao và đang tính định hướng cho người dân
là cây tiêu và cây vải.
Hoàng Hường:Khi khuyến khích người dân
tập trung trồng một loại cây thì lại bị lũng đoạn thị trường, sản phẩm bị rẻ
đi. Có nên khoanh vùng sản xuất không, theo ông?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Ở
vùng này cây tiêu vẫn mới, chưa bị bệnh và tôi khẳng định trong thời gian tới
vẫn mang lại hiệu quả kinh tế cao. Cây vải thì đơn giản dễ trồng, chất đất
phù hợp và đặc biệt là chín sớm hơn so với ngoài Bắc một tháng nên khá được
giá. Hiện tại ở Tây Nguyên cây vải vẫn rất ít. Chúng tôi đã thí điểm, đảm bảo
thu nhập 300 triệu/1ha từ cây vải.
Hoàng Hường:Nhà máy mía đường là đầu ra
cho nông sản trong vùng, nhưng người dân lại chuyển loại cây trồng thì quan
hệ giữa nhà máy đường với lại nông dân thì sẽ phải giải quyết như thế nào?
Làm sao để hài hòa lợi ích hai bên?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Cây
mía ảnh hưởng rất lớn vào thị trường thế giới. Hơn nữa, trình độ canh tác của
người dân tộc thiểu số năng suất thấp, thành ra sản phẩm là không có lãi, và
nếu dân ồ ạt chuyển sang trồng cây mì (sắn) sẽ làm suy thoái đất rất nhanh.
Trước
mắt muốn xóa đói giảm nghèo bền vững thì phải trồng cây công nghiệp, nếu cứ
trồng các loại ngô, đậu, bắp, mì, thậm chí mía cũng không thể làm nổi. Muốn
làm giàu từ mía phải có diện tích ít nhất từ 7-10ha trở lên, 1-2ha trồng mía
thì không ăn thua. Trước mắt bà con chuyển sang trồng mì, chúng tôi khuyến
cáo cây trồng mì chỉ có củ được hai năm, sang năm thứ ba tỷ lệ xói mòn đất
rất lớn.
Thu
nhập từ cây mía thấp nên người dân chuyển đổi. Để đảm bảo vùng nguyên liệu
cho nhà máy, thì những vùng quy hoạch vẫn phải thực hiện, không được chuyển
sang loại cây khác. Đồng thời chúng tôi khuyến cáo nếu bà con đua nhau phá
mía để trồng mì, hoặc các loại cây khác, đến lúc cây mía lên giá quay lại
không kịp.
Nhà
máy muốn giữ vùng nguyên liệu cũng phải giữ mối liên hệ với người dân, ký hợp
đồng, và mua sản phẩm với giá người dân chấp nhận được.
Nên ngừng hỗ trợ người nghèo,
đầu tư cho người giàu
Hoàng Hường: Có ý kiến rằng một trong những nguyên nhân việc hỗ trợ phát
triển kinh tế địa phương không hiệu quả bởi vì tiền được đưa trực tiếp. Thực
tế là thế nào thưa ông?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Đặc thù của Tây Nguyên là
đông người dân tộc thiểu số, đông người nghèo, chúng ta nên có phương pháp
khác để người nghèo nhanh thoát nghèo. Những năm vừa rồi Nhà nước hỗ trợ bảo
hiểm y tế, rồi hỗ trợ cho 120.000 nghìn/1 khẩu, thực chất chẳng giải quyết
được gì cho người nghèo, nó mang tính dàn trải.
Theo
suy nghĩ cá nhân tôi, trong một khu vực dân cư nổi lên một vài hộ khá, một
vài người khá thì Nhà nước nên đầu tư vào những người đó. Bởi nhẽ, người biết
làm ăn sẽ tạo ra nhiều công ăn việc làm và sẽ thuê nhiều người nghèo làm
việc. Người nghèo vừa làm thuê, vừa học kinh nghiệm của người có điều kiện để
cả hai cùng phát triển và quản lý kinh tế.
Nhà
nước đầu tư tập chung chính sách hỗ trợ cho những người khá vay vốn, tạo điều
kiện cho họ tiếp cận khoa học – kỹ thuật để họ phát triển kinh tế chính gia
đình họ và sau đó giúp những người khác cùng phát triển.
Hoàng Hường: Tức là thay vì đầu tư dàn trải, Nhà nước nên tập trung đầu tư
cho người nổi lên vì biết làm ăn?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Nghe thì hơi ngược tai và lạ
đời, nhưng thực chất đúng như vậy. Không phải hỗ trợ tiền, mà Nhà nước nên có
chính sách cho họ vay ưu đãi với lãi suất thấp, thời gian dài để đầu tư phát
triển kinh tế. Trước mắt họ sẽ tạo công ăn việc làm cho những người nghèo tại
địa phương. Một ngày công làm thuê cũng được 150– 200 nghìn tiền công. Thu
nhập 3.5 - 4 triệu cho một người/một tháng là không nghèo.
Hoàng Hường: Ông có nhìn nhận như thế nào về chính sách 132?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Chính
sách 132 hỗ trợ được cho người dân, nhưng khi cấp đất lại chỗ ở một nơi, đất
sản xuất một nơi xa. Người dân đi lại để sản xuất rất vất vả. Suốt ngày đi
đi, về về đã mất hết thời gian, cuối cùng không hiệu quả mấy.
Hoàng Hường: Còn chính sách vay vốn thì sao?
Ông Nguyễn Văn Sỹ: Thực
chất người biết làm ăn tiếp cận ngân hàng vay vốn rất đơn giản. Bây giờ tất
cả các ngân hàng đều mở cửa, dân không có sức vay thôi. Lãi suất cũng thấp
chứ không cao. Người ta ngại vì sợ làm ăn thua lỗ, không có tiền trả ngân
hàng xiết nợ, thu hồi tài sản. Hướng cơ bản để phát triển kinh tế hộ gia đình
và xóa đói giảm nghèo nên bắt đầu từ chính bản thân họ, chứ tất cả các chính
sách chỉ là tác động.
(Theo TuanVietNam) Hoàng Hường thực hiện
|
Trang
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét